QUYỂN 2: NỮ LƯU MANH
Editor: KInh Thuế
“Em không nhận ra đâu, vì vậy cũng không cần nhớ tôi là ai đâu nhỉ?” Âm thanh người con trai rất nhạt, giống như cơn gió, từ lúc mới thổi đến cho đến khi bay đi đều lướt qua rất nhanh, cậu ngẩng đầu, một giọt nước theo vầng trán nhẹ nhàng rơi xuống, lại bị cơn gió nhanh chóng hong khô, cậu là ai, kỳ thật, ngay cả chính cậu cũng không biết.
“Tôi tên là Dư Châu.” Dư Châu cảm thấy có chút tiếc nuối, cảm nhận được sự lạnh lùng bất chợt hiện ra, còn có chút ảm đạm không giấu nổi từ trong sâu thẳm.
Lúc này, người con trai nở nụ cười: “Anh biết em, em tên là Dư Châu, mọi người lại gọi em là công chúa Cá Kình, những người trong hội kia lại gọi em là Tiểu Trư, em…” Anh ta ngừng một chút, trong giọng nói đều chứa âm cười vui vẻ, cực kì ấm áp, “Em, rất đáng yêu.”
Không biết là thật tình hay giả dối, lời nói của người con trai này lại có thể khiến cho tâm Dư Châu ấm áp rất nhiều. Rất đáng yêu nha, có rất ít người nói với cô như vậy, cho dù là nói dối đi chăng nữa, cô cũng muốn cảm ơn bọn họ.
Người con trai đột nhiên dừng bước, cô vừa định hỏi, nhưng ngay lập tức cảm nhận được hai luồng ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra bọn cô đã đi đến trước vạch đích, còn Kính Nguyệt Sâm vẫn đứng ở chỗ cũ như trước, đứng yên chờ bọn cô.
Không ngờ, khi Kính Nguyệt Sâm nhìn thấy cô được cõng trên lưng người con trai này đi đến hai mắt chợt lóe lên điều gì đó, nhưng lại biến mất nhanh đến mức không nắm bắt được.
“Chúng ta tới nơi rồi.” Anh ta quay đầu lại, cô nhìn thấy niềm vui từ khuôn mặt anh, vẫn mang vẻ ung dung tự tại như cũ, Kính Nguyệt Sâm đứng lặng tại chỗ, buông Thẩm Vũ Âm trong ngực xuống, nhìn hai người trước mặt, vẻ mặt khó đoán.
“Dạ.” Dư Châu gật đầu, không tránh khỏi ánh mắt của Kính Nguyệt Sâm, ánh mắt cô lại bị thu hút bởi viên đá hình giọt lệ màu lam trên lỗ tai cậu ta, khóe mắt như bị đâm, cực kì khó chịu, từ lần chia ly, cô vẫn luôn quật cường không muốn để người khác chứng kiến mặt khác của mình.
“Chúng ta đi thôi.” Người con trai quay đầu lại, cứ như vậy lướt qua trước mặt Kính Nguyệt Sâm vạch ngăn cách, đi đến đích.
Kính Nguyệt Sâm lại như bị đóng đinh tại chỗ, không di chuyển nửa bước.
Chỉ cần anh muốn, anh hoàn toàn có thể chiến thắng, nếu anh hy vọng thắng, anh đã sớm bước đến đích, mà không phải đứng ở chỗ này, để thua trong cuộc tranh tài này, quy định sau này là do anh quyết định, nhưng, người chiến thắng lại là một người khác.
“Đến nơi, cô nhóc.” Dư Châu được hạ xuống nhẹ nhàng.
Người con trai cười nhẹ đáp lại ánh nhìn chòng chọc dõi theo, trên mặt luôn là ý cười thoải mái, ngón tay thon dài vươn ra, từng khớp xương đầu ngón tay đẹp như bàn tay của những nghệ thuật gia bẩm sinh.
Anh ta nhẹ nhàng xoa tóc cô, trên mặt đeo mặt nạ khiến người khác không nhìn rõ tướng mạo nhưng hai con mắt để lộ ra vẫn cực kì xinh đẹp, khiến người khác không khỏi trầm mê trong đó. Khi anh ta bỏ mặt nạ ra, sẽ có bộ dáng thế nào, cô thực sự rất muốn nhìn thấy rõ.Kinhthue/dien'dien-dan/lequydon
Bất ngờ, cô cũng vươn tay, dường như không tự chủ được vươn đến sườn hai bên mặt người con trai, đáng tiếc lại bị anh ta dễ dàng tránh được.
“Nhóc con, đây không phải là thứ em có thể xem, ngoan ngoãn sống tốt ở đây, quên hết mọi chuyện hôm nay, được không?” Tay của người con trai rời khỏi tóc cô, nhưng cảm giác từ đôi bàn tay đó không khỏi khiến tâm cô mềm đi, dường như đã từng quen biết vậy.
Sống bình lặng nơi đây, là điều hạnh phúc nhất, không cần liên quan tới cậu, cậu là người mang lại điềm xấu, chỉ xứng sống trong bóng tối, hôm nay, coi như ngoại lệ đi.
Tạm biệt, gặp lại sau nhé cô nhóc, có lẽ, đây cũng là lần cuối cùng gặp mặt của chúng ta.
Xoay người đi, khi cậu đi lướt qua Kính Nguyệt Sâm, chỉ có chút ngập ngừng, nhìn qua lại thấy được một tầng ánh sáng lạnh trong mắt Kính Nguyệt Sâm, sau đó, ngón tay cậu vuốt nhẹ mặt nạ của mình, cười nhạt, lại thản nhiên che lại tất cả tâm tình của mình mà rời đi.
Tựa như khi xuất hiện, chỉ có một bóng người mặc đồ trắng sạch sẽ hiện lên trên đáy mắt Dư Châu, chỉ là, anh ta đã mang cô tới một bên vạch ngăn khác, vạch đích.