Editor: KInh Thuế
“Sắp đánh xong rồi.” Kính Nguyệt Sâm giấu tay sau lưng, trong lòng bàn tay là một hòn đá nhỏ, ngón tay dùng sức, sắc mặt nặng nề, Thẩm Vũ Âm bên cạnh không khỏi sửng sốt.
Cô lo lắng cắn chặt môi, nhìn xuống phía dưới, cảm giác từ trên cao nhìn xuống dưới như vậy quả thực rất có thành tựu, vị trí này, trong trường học này, ngoại trừ Kính Nguyệt Sâm cũng chỉ có cô có thể ngồi. Cũng không hiểu sao, càng đứng cao, lòng cô lại càng cảm thấy bất an.
Nhìn bàn tay đang xiết nhẹ bên hông mình, cô mới điều chỉnh thân thể một chút.
“Nếu như sợ hãi, sau này, em có thể lùi xuống dưới.” Kính Nguyệt Sâm nhìn đỉnh đầu cô nói, tóc của cô là đẹp nhất cậu từng nhìn thấy, nhưng, nếu cô quá mềm yếu, vậy, không thích hợp với điều cậu có, cũng không thích hợp làm người của cậu.
Là thích, nhưng, cũng không phải cô thì không được.
“Không có, không có, em không sợ hãi.” Thẩm Vũ Âm vội vàng giải thích, thật vất vả mới đi được đến bước này, sao cô có thể lùi xuống dưới được chứ, cuộc sống của loại bình dân, sẽ mai một tất cả của cô, chỉ có đứng ở vị trí này, cô mới chân chính là Thẩm Vũ Âm, cô ngẩng đầu, mỉm cười, trên gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ ái mộ.
Người con trai này, cô đã yêu quá lâu rồi, vừa nhập học đã yêu, bây giờ, nếu đã cho cô đứng ở chỗ này, vậy, cô cũng không đơn giản rời đi đâu.
“Cô gái ngoan, vậy, phiền em dũng cảm lên một chút.” Cậu nheo hai mắt lại, vươn tay vỗ vỗ lên mặt cô, giống như với một sủng vật ngoan ngoãn nghe lời, một tay đặt sau lưng, ném đi viên đá trong tay.
Cạch, viên đá rơi đi, cũng không có ai để ý.
Cậu đã đợi rất lâu rồi, dường như đã gần lắm rồi.
Bởi vì đã chờ quá lâu, lâu đến mức cậu cũng có chút vội vã rồi.
Duỗi thẳng cổ, nhìn cô gái xinh đẹp bên dưới, không biết vì cái gì, mắt cậu lại hiện ra một tên mập, không đúng, hẳn là một con lợn mới đúng.
Lắc lắc đầu, dưới lỗ tai viên đá hình giọt nước hiện ra một vòng ánh sáng lạnh.
Dư Châu một mình ngồi trên mặt cỏ, lúc này cảm thấy rất tốt, không có ai cả, cô không dám nằm xuống, bởi vì, muốn đứng lên là cả một vấn đề, thân hình này cần rèn luyện nhiều hơn mới được.
Cô xoa bóp đôi tay, vẫn cảm thấy tê dại.
Có điều, đôi mắt cô đột nhiên kiên định lại, mặc kệ khó khăn gì sẽ tới, cô đều sẵn sàng đón nhận.
Phủi đất trên người xuống, cô đứng lên, khẽ vuốt trán mình, ngón tay có thể sờ được rõ ràng vết sẹo cố được che giấu kia, không biết khi nào mới có thể tốt hơn đây.
Đứng thẳng người đón lấy làn gió mới, đôi mắt nhìn thẳng phía trước, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của hai người, cô lại có cảm giác muốn xoay người rời đi. Chỉ là, đến khi cô tự hỏi xong, hai người kia đã đến gần, mà động tác muốn quay đi của cô cũng nhanh chóng bị hai người bao vây hai bên. Một cao một thấp, nhìn lại thì, đúng là phối hợp hoàn mỹ.
“Dư Châu, cậu đúng là tuyệt vời, có thể chuẩn xác bắt được quả cầu lam như vậy, tớ còn sợ nó sẽ lại nện vào người cậu nữa chứ.” Đan Tương Tư vẻ mặt cực kỳ sung bái, ánh mắt như phóng điện, khiến cho tóc Dư Châu đều muốn dựng thẳng lên.
Kỳ thật, nếu quả cầu bay tiếp, còn chưa biết sẽ nện vào ai đâu, bỏ đi, bọn họ đã không biết, cô cũng mệt không muốn nói.
Trình Vũ cũng không ngừng gật đầu, cậu cũng rất sùng bái Dư Châu, lão đại nhà cậu chính là rất ngầu nhé, cũng rất khốc, quả thật lúc ấy mặt không đổi sắc, đây là điều cậu vô pháp học được, cho nên, cậu quyết định từ nay về sau nhất định phải chăm chỉ đi theo lão nhân gia người, phải dính chặt như da trâu, học được nhiều ưu điểm của cô hơn nữa, đương nhiên còn có thể trọng của người nữa, bởi vì, mọi người đều nói, cậu nên tăng cân đi.
“Lão đại, cậu có thể nói cho tôi biết, làm thế nào để nhiều thịt được như người không?” Cậu nghĩ sao nói vậy, trực tiếp hỏi ra vấn đề. Đan Tương Tư nắm tay, khóe miệng co rúm lại, vấn đề này, hỏi rất tốt, rất thành thực.
Dư Châu lạnh nhạt cong khóe môi, đáy mắt hiện lên một tầng sáng lạnh, cô ghét nhất người khác nói trên người cô thịt nhiều thế nào, giống như trước kia cô ghét nhất ai dám quậy trên địa bàn của mình vậy.
Trình Vũ không khỏi rụt cổ lại, cậu nói sai cái gì sao, chẳng lẽ thật sự có vấn đề, sai sót gì sao? Cậu không hiểu quay đầu nhìn Đan Tương Tư, mà Đan Tương Tư cũng tốt bụng nhắn lại cậu thông điệp cậu xong đời rồi. Dư Châu bây giờ, không dễ chọc. Nếu không cẩn thận để lửa giận lan đến chỗ mình, bây giờ cô thực sự muốn bỏ người mà chạy thật xa hai người này.
“Nếu cậu muốn biết, tôi cho cậu biết.” Cô nhìn Trình Vũ ngoắc tay, sắc mặt cực kì bình tĩnh, Trình Vũ có chút do dự, luôn cảm thấy Dư Châu có chút là lạ, nhưng, lại không nói được lạ chỗ nào, có điều, nghe nói Dư Châu muốn nói cho cậu phương pháp béo lên, nhanh chóng bước đến, hoàn toàn quên ánh mắt vừa rồi của Đan Tương Tư.
Đan Tương Tư vỗ trán một cái, thật sự ngốc đến không có giới hạn nữa rồi, người này, thật quá ngu ngốc, cô thực sự câm nín luôn rồi.
“Lão đại, tôi nghe đây.” Vẻ mặt Trình Vũ hưng phấn, kết quả, nụ cười của cậu rất nhanh không duy trì được nữa, phịch một tiếng, trên mặt đã lãnh một quyền. Thân thể lung lay hạ xuống, mềm mại ngã xuống đất, cậu, nằm thẳng cẳng trên mặt đất, nhìn thấy màu xanh lam của bầu trời, chỉ là, trước mắt không ngừng nhìn thấy đám sao lớn sao nhỏ bay vòng.
“Cả đời cậu chỉ làm được cây gậy trúc thôi.” Dư Châu lạnh lùng phán, chậm rãi bước qua thân thể cậu ta, có điều, vẫn sót lại chút nhân tính mà không dẫm lên người mà đi, bằng không, với cái thân thể gầy yếu này, có lẽ cũng đau không dậy nổi.
Đan Tương Tư đồng tình ngồi xổm xuống, cô vươn tay vỗ nhẹ mặt Trình Vũ: “Này, cậu có sao không, không phải bị đánh đến ngu rồi chứ, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không được nói Dư Châu béo, không được ám chỉ trên người cô ấy nhiều thịt, bây giờ cô ấy ghét nhất ai nói mình béo, bởi vì, cô ấy đang giảm béo đó.”
Trình Vũ vẫn trợn trắng mắt nằm đất, kính bị đánh rơi một bên, đại tỷ, cô chừng nào thì nói qua, một lần cũng không nói, nếu cô thực sự đã nói qua, cậu còn dám bước qua chịu đòn sao.
“Cậu tốt nhất nằm một chút vậy.” Đan Tương Tư đứng lên, cũng đi qua cậu, cô quay đầu nhìn thoáng qua, thở dài một hơi, sức lực của Dư Châu cũng quá lớn rồi, hủy luôn gương mặt kia rồi.
Nửa ngày sau, Trình Vũ mới gắng gượng ngồi dậy, quay qua tìm kính, lộ ra gương mặt không đối xứng nữa, lão đại, người thực sự đánh không chút nể tình.