Editor: KInh Thuế
Chỉ là, Hứa Nhu sao có thể đơn giản tha cho cô như vậy, cô đi theo Dư Dịch, luôn cảm thấy gió lạnh thổi qua bên cổ, đã qua lâu như vậy mà cô chỉ giảm được có một chút, nguyên nhân to lớn chính là nhờ bà mẹ yêu quý kia của cô, mỗi ngày đều làm đồ ăn kín bàn, sau đó chỉ cần cô ăn ít đi một miếng, nước mắt của mẹ cũng tự động chảy thành dòng, sau đó nữa, mặt cha cô lập tức hóa đen, cho nên, cô cùng Dư Dịch, một miếng cũng không thể bớt đi.
Có điều, rõ ràng bọn họ đều ăn như nhau, tại sao, Dư Dịch lại không hề béo lên, có lẽ, đúng là giống như lời anh ấy nói, vấn đề của gien.
Cơm nước xong, cô lại kiên trì chạy thêm vài vòng, cho đến khi nhiều ngọn đèn được bật sáng lên, khi nào thì, một ngày đã lại lặng lẽ trôi qua.
Một ngày trôi qua.
Dựa lưng vào giường, cô có thể xác định, cái giường này đủ rắn chắc, đảm bảo cô ngủ mà không phải lo ngã.
Cô nhắm hai mắt lại, những suy nghĩ lướt nhanh qua đầu chìm trong đáy mắt, rồi rất nhanh tan biến theo cơn buồn ngủ kéo đến.
Sáng sớm, Dư Châu bước từ trên xe xuống, thất thần nhìn về phía trước, vẫn là nơi quen thuộc, rõ ràng tiếp xúc không lâu, nhưng, lại có thể khiến cho cô lưu luyến.
Cảm nhận được Dư Châu thất thần, Dư Dịch quay sang nhìn cô, cảm thấy gần đây cô rất lạ lùng, so với lúc trước lại càng thêm trầm mặc, nếu không phải bắt buộc, vậy, cô sẽ hoàn toàn im lặng, bộ dáng thần bí như vậy, càng khiến người nhìn là anh trai cô thêm buồn bực.
Có khi, cậu thật sự không hiểu con bé đang suy nghĩ cái gì, khiến cho cậu có xúc động muốn bổ đầu con bé ra nhìn thử, nhìn xem bên trong đang chứa cái gì, thật khiến người ta điên đầu mà.
Châu Châu a Châu Châu, mọi người đều nói em là lợn mà, sao anh lại cảm thấy em giống cái dáng vẻ hồ ly của ai kia.
Khiến người khác phải thưởng thức nhưng cũng khiến người ta buồn bực.
Dư Châu lặng lẽ nhìn lướt qua Dư Dịch, lại là ánh mắt này, anh cô mỗi ngày đều phải dùng loại ánh mắt này nhìn cô vài lần, cũng không sợ phiền, gương mặt này, anh ấy cũng nhìn đến vài chục năm rồi, còn không sợ lây bệnh mập.
Bờ vai Dư Dịch run rẩy, đúng là một con tiểu hồ ly mà.
“Ồ, em gái Tiểu Trư, Dịch, các cậu đến sớm vậy hả?” Đan Gia Dật vẻ mặt vui vẻ nhanh chóng cùng Tả Tư Viêm ôn hòa vui sướng chào hỏi bọn họ, ba người con trai này đều là nhân vật nổi danh, còn có một Dư Châu, dù muốn người khác cũng không bỏ qua được, một mình cô bằng cả ba mục tiêu kia.
Cho nên, bóng người lớn nhất hiển nhiên chính là cô, cô đành chịu mím chặt môi, mẹ cô còn ở nhà, cô muốn giảm béo còn cả quá trình lâu dài phía sau.
Đối với tên gọi Tiểu Trư kia, cô đã tập thành thói quen, không để ý đến là được.
“Đại tỷ, tôi tới.” Một tiếng kêu điên cuồng vang lên, sau đó là bụi đất mịt mù khắp nơi, tất cả mọi người đồng thời nghe được một tiếng bịch, sau đó trên mặt đất không rõ từ lúc nào xuất hiện một thân hình cao gầy.
Một chân của cậu ta vẫn đang để cạnh tảng đá, xem ra đây là nguồn gốc của sự kiện xấu hổ này, bất giác, cậu ta ngẩng đầu, nhìn ánh mắt bốn phía đều tập trung vào mình, lại ho khan một phen, không may ăn vào một chút bụi đất.
Sau đó, rất nhanh, bốn phía đều rộ lên tiếng cười, cậu ta lau mồ hôi trên trán, ngay cả mắt kính cũng đã rơi trên mặt đất, nhưng cận nặng như vậy khiến cậu ta muốn tìm được kính cũng khó khăn. Cậu rất vất vả mới sửa soạn được bản thân cho tốt, vốn còn muốn khoe với đại tỷ, lại hoàn toàn thất bại.
Bây giờ, cậu chỉ muốn khóc, khóc thật to, vì sao, cậu có thể không may mắn như vậy.
Tất cả mọi người cười càng to hơn, bò dậy, mím môi, lại tự cổ vũ chính mình, ngã thì có vấn đề gì chứ, cùng lắm thì, cùng lắm thì, cậu lại đứng dậy.
Tiếp tục khóc.
Mạng của cậu sao có thể khổ như vậy. Cậu rất muốn che hết mặt lại, có điều, vẫn cần chừa ra đôi mắt, giống như con đà điểu vậy, vùi kín đầu mình dưới đất sâu.
Thật ra, cậu cũng khá giống đà điểu.
Mặt mũi của cậu đều bị ném ra tận Thái Bình Dương rồi, cậu không còn mặt mũi gặp người khác nữa, về sau chỉ có nước che mặt mà sống.
Lặng lẽ cụp mắt lại, trong khoảng mơ hồ trước mắt có một bóng người hiện ra, cậu dùng sức nháy mắt, nhưng vẫn không có cách nào nhìn rõ, mắt cậu một khi không còn kính, quả thật chính là người mù, trong tháng này đã thay đến ba đôi. Còn tiến triển, cậu có thể mở một cửa hàng bán kính được rồi.
Cho đến khi một vật lành lạnh được đặt trên mặt mình, cậu mới mở to hai mắt, một mắt nhìn rõ, một mắt vẫn mơ hồ, trên mắt kính một bên vẫn còn vài mảnh vỡ còn sót lại. Vì vậy, cậu chỉ có thể nhìn bằng một mắt kính.
Thân hình khổng lồ, cậu còn tưởng có quái thú đến đây, có điều có thể không tìm cậu được không, cậu không phải Ultraman, càng không có siêu năng lực gì.
Cho đến khi cậu nhìn rõ ràng mới điều chỉnh lại hơi thở, vỗ nhẹ lồng ngực, may mắn, còn chưa phun ra câu quái thú kia, nếu không, mặt cậu đã biến thành bánh bao thịt rồi.
Cái kia sao có thể là quái thú chứ, rõ ràng là lão đại mà.
Dư Châu đưa kính đã gãy cũng tốt, tuy chỉ còn một mắt kính, nhưng vẫn còn dùng được, nếu không, cậu chỉ có thể làm người mù đụng cây vấp đá.
Tất cả mọi người đều cười, ngay cả Thẩm Vũ Âm cách đó không xa, chỉ cảm thấy đúng là người kì quái, luôn đi làm những việc kì quái, đi thu hút sự chú ý của cô ấy, có điều, cậu không biết, những việc của cậu trong mắt cô ta lại càng đáng buồn cười hơn.
Không thể không nói, có khi, Trình Vũ rất giống Dư Châu trong quá khứ, quên đi bản thân giúp mọi người giải trí.
Trên mặt có bụi, Dư Châu nheo mắt lại, nụ cười trên mặt lạnh như băng, quả nhiên, bọn họ đều biến người khác thành trò cười tiêu khiển cho mình.
“Dạ?” Trình Vũ còn chưa kịp phản ứng, cho đến khi Dư Châu trừng cậu lần nữa, mới giật mình, dùng tay áo đồng phục màu đen cố gắng lau sạch mặt, may mắn, cậu chỉ ở lớp bình dân, đồng phục là màu đen, nếu là màu trắng quý tộc, không phải thành mèo đốm rồi sao.
Lau hồi lâu, cậu mới buông tay xuống, như một đửa nhỏ ngoan ngoãn nhìn Dư Châu, đại tỷ, trên mặt đệ còn đất không?
Dư Châu vươn tay, Trình Vũ vẫn ngồi trên đất, khắp người lấm lem bụi đất, cậu không hiểu nhìn đôi tay trước mắt, thịt phì phì, mập mạp, cảm giác lại mềm mại như bông tuyết.
Cậu sửng sốt, Dư Châu lại không nhẫn nhịn được nữa, rốt cuộc tên này còn muốn ngồi chỗ này mua vui bao lâu.