Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 34: Xem ra




Editor: Kinh thuế
Khóe môi Dư Châu khẽ nhếch, nhìn đôi tay vẫn giơ giữa không trung, quả nhiên, cô thật giống hung thủ, một hung thủ giết người. Tại sao lại không giải thích, giải thích, có tác dụng sao?
“Ai nói cô ta có thể rời khỏi?” Đan Gia Dật vừa chuẩn bị quay đầu, lại nghe được giọng nói trong trẻo nhưng lạnh tận xương, sắc mặt tối không thể tưởng, có điều lúc này cậu cũng chỉ có thể lựa chọn nhanh chóng cứu người trong ngực trước.
Cậu ngập ngừng, không quay đầu lại, thậm chí còn không đành lòng đối mặt: “Nguyệt Sâm, chỗ này giờ giao lại cho cậu, tôi đưa Tiểu Âm đi phòng y tế.” Cậu nói xong, bước chân nhanh chóng chạy đi.
Cho đến khi Đan Gia Dật mang Thẩm Vũ Âm rời khỏi, Kính Nguyệt Sâm mang vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô, chỉ có ánh mắt không tan được lạnh giá.
Dư Châu hơi xoay người, ánh mắt chợt lóe, bởi vì, cô nhìn thấy nhiều người, trong mắt Dư Dịch là không thể tin, Tả Tư Viêm phức tạp, còn có Đan Tương Tư che miệng.
Dường như, bọn họ đều đã chứng kiến.
Lần thứ nhất cô đánh người, lúc này, khiến người bị thương.
Quả nhiên, là khiến mọi người thất vọng sao.
“Châu Châu, sao tôi lại có một đứa em gái như vậy, cô thật khiến tôi thất vọng.” Dư Dịch nhanh chóng đi tới, bang một tiếng, âm thanh bạt tai chói chang, Dư Châu lệch mặt, một bên mà đỏ bừng, thậm chí, thịt cũng rung rung như muốn rụng xuống. Dư Dịch nhìn chằm chằm tay mình, trong mắt hiện lên đau lòng.
Dư Châu nghiêng mặt, lông mi chớp xuống, khẽ ướt, cũng ngăn chặn tất cả tầm nhìn của cô.
Không biết từ khi nào, trước mặt cô có một bóng đen lớn, ngẩng đầu, nhìn Dư Dịch quay lưng đứng trước mặt, cơ thể căng cứng, đè nén vô cùng.
“Nguyệt Sâm, chuyện này, giao cho trường học xử lý, tôi nghĩ, bây giờ quan trọng nhất là vết thương Tiểu Âm.” Giọng nói kiên quyết, giọng điệu cực kì khó chịu.
Kính Nguyệt Sâm nhìn động tác Dư Dịch, khóe môi khẽ nhếch lên, tôi đồng ý, có điều, giọng nói cậu ta trầm xuống, lần này cậu không bảo vệ được cô ta nữa đâu, lần thứ nhất, lần thứ hai, tôi đều đã bỏ qua, lần này, ai cũng không giúp được.
Nói xong, bước từng bước xuống, dưới bậc thang vẫn còn vết máu ghê người kia, càng khiến người ta lạnh sống lưng.
“Châu Châu.” Sau khi Kính Nguyệt Sâm rời khỏi, Dư Dịch mới xoay người, hai tay đặt trên bờ vai Dư Châu, mặt của con bé rất béo, lại thêm cái tát khiến nửa khuôn mặt sưng lên kia, càng khiến cho khuôn mặt xấu xí.
“Châu Châu, em nói cho anh hay, em nói cho anh nghe được không, Thẩm Vũ Âm không phải do em đẩy, không phải em làm, là tự cô ta té ngã, chỉ cần em nói, anh sẽ nghe, anh tin tưởng, em không phải người như vậy.”
Dư Châu ngẩng đầu nhìn biểu tình cuồng loạn của Dư Dịch, thậm chí có thể thấy rõ hai mắt hốc mắt đã hồng, bờ vai cô bị siết chặt đau muốn chết, có điều, thanh âm của cô lại mắc nơi cổ họng, không biết nói ra thế nào.
Giải thích, nói cái gì đây, anh đã tin như vậy, còn người khác, người khác sẽ tin sao.
Huống hồ cho đến bây giờ cô cũng không nghĩ có gì để giải thích, chuyện rõ ràng như vậy, Đan Gia Dật thấy được, Kính Nguyệt Sâm thấy được, Dư Dịch cũng vậy, tất cả mọi người đều nhìn thấy, vậy, còn cần giải thích cái gì.
“Xin lỗi.” Giọng nói khàn khàn, khiến cho Dư Dịch hoàn toàn tuyệt vọng. Mà một tiếng xin lỗi kia, lại âm thầm thừa nhận tất cả.
Con bé làm, thật sự là nó làm. Nó đẩy người, khiến người khác bị thương, thậm chí người kia là Thẩm Vũ Âm, là một người vô cùng thân quen.
“Chúng ta đi.” Dư Dịch kéo tay Dư Châu, đi nhanh, thậm chí, quên mất thân hình to lớn của Dư Châu không thể đi kịp tốc độ của cậu, thân hình cô lung la lung lay, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Tả Tư Viêm muốn nói gì đó, nhưng vẫn ngậm chặt miệng không nói ra, nói cái gì cũng vô dụng cả.
“Dịch, cậu muốn làm thế nào, làm sao đây?” Cậu ngẩng đầu nhìn sắc bầu trời, trường học này sẽ không bao giờ bình yên nữa.
Dư Dịch kéo Dư Châu vào trong xe, sau đó nhanh chóng đóng cửa xe lại, lái về nhà ngay, để mẹ tôi nhốt con bé lại, không cho phép nó ra ngoài, cậu nói với lái xe, lái xe ngẩng đầu nhìn, tuy không biết tại sao thiếu gia quyết định như vậy, có điều nhìn lại sắc mặt của cậu, chỉ lặng lẽ gật đầu đáp ứng.
Xe mở ra, Dư Châu vẫn lặng yên không nói câu nào, vươn tay xoa bóp đôi chân, đi nhanh như vậy, chân cô giờ không còn cảm giác nữa rồi, đau quá, đau đến tận trong tim.
Cô ôm hai chân mình, ngón tay nắm chặt, hai mắt cũng nhắm lại, đau cái gì, mặt, chân cùng tim. Có phải, tất cả đều đã kết thúc rồi không.
Liên, nếu là anh, anh có tin tưởng em không?
Cô đột nhiên nhớ đến người đó, không biết bây giờ anh đang ở đâu, nếu anh nhìn thấy, có thể nguyện tin tưởng cô không.
Xe nhanh chóng mở cửa, dường như đang chạy trốn, đến trước cửa Dư gia, Dư Châu chân thấp chân cao di chuyển thân hình mập mạp, mỗi lần bước đi đều cực kì kiên cường, trán cô còn đổ mồ hôi không ngừng, nhưng, môi cô mím chặt, không rên dù chỉ một tiếng.
Hứa Nhu chạy từ bậc thang tới, nghe âm thanh lớn như vậy, không biết có chuyện gì đã xảy ra, đã nhìn thấy lái xe nhà bọn họ đứng ở phòng khách.
Lái xe nhìn thấy phu nhân, thuật lại không sót một từ nào của Dư Dịch, hai mắt Hứa Nhu mở lớn, tại sao phải nhốt Dư Châu, không cho con bé ra ngoài. Nhưng, vấn đề của bà, lái xe cũng không biết có chuyện gì, càng không thể trả lời cho bà được.
Hứa Nhu sững sờ đứng nơi đó, có chuyện gì vậy chứ, bà không hiểu gì cả.
Dư Châu về phòng, ngồi yên trên giường mình, cô không cần người khác nhốt, tự cô cũng nhốt được, không biết chỗ đó giờ thế nào, Thẩm Vũ Âm ra sao, cô xoa bóp chân nhẹ nhàng, chân cô vốn rất lớn, giờ sưng đến giày cũng không đi vừa nữa rồi.
Ngoài phòng y tế, rất nhiều người đang chờ, Kính Nguyệt Sâm tựa trên tường, biểu hiện bình tĩnh, chỉ có đôi con mắt cực kì tĩnh mịch, Đan Gia Dật một đầu đầy mồ hôi, cậu chạy nhanh tới, bây giờ còn chưa bình ổn lại, chỉ sợ cô ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cậu cũng Tả Tư Viêm nhìn nhau, Tả Tư Viêm cũng chỉ lắc đầu, bọn họ cũng không hy vọng Thẩm Vũ Âm xảy ra chuyện gì, nếu không, tất cả mọi người đều ăn không tiêu, thế nhưng, dù cô ta không xảy ra chuyện gì, đến cuối cùng, vẫn còn một người…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.