Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 28: Chuyển ban tập thể




Editor: Kinh thuế
Bây giờ, tất cả mọi người đều mặc như vậy, tựa như một loại thử thách với bọn họ, mà loại thử thách này nên sớm diễn ra mới đúng.
Cuộc sống của bọn họ quá mức nín nhịn rồi.
Dư Châu đã mang lại cơ hội như vậy, cũng có thể là bọn họ muốn mượn một cái cớ.
Chết tiệt là cảm giác này lại cực kì, cực kì tốt đẹp.
Sắc mặt  Dư Châu đen sì, lông mi chớp liên hồi, lộ ra đôi tròng mắt đen sâu thẳm.
Hiển nhiên những người trước mặt này cũng không chú ý đến cô đã đứng yên đã lâu vẫn chằm chằm nhìn vào bọn họ, có lẽ bây giờ cô thật sự quá nhỏ bé rồi, đứng trong đám đông thật sự không thể dễ dàng nhìn thấy nữa.
May mắn cuối cùng cũng có người chú ý tới.
Đan Tương Tư đang chỉnh lại mái đầu của mình, vừa vặn nhìn đến người đang đứng trước mặt bọn họ, Dư Châu, cô ấy đứng một mình phía trước, mọi người tự động đứng sau một bước chân như bang phái và lão đại đến, có ban quý tộc cũng có ban thường dân.
“Châu Châu.” Đan Tương Tư cao hứng gọi tên cô, hơn nữa còn nhanh chóng chạy ùa về phía cô, sau đó tíu tít như đứa trẻ khoe bộ quần áo mới trên người: “Châu Châu, cậu thấy tớ mặc đồng phục thường dân có đẹp không, tớ cảm thấy rất thích. So với màu trắng đẹp mắt hơn nhiều.”
Không chờ Dư Châu trả lời, cô đã lại ríu ran nói.
Lông mi Dư Châu run rẩy hơi hạ xuống, lãnh ý trong mắt không ngừng gia tăng, bên trong chấp chứa đầy bất đắc dĩ và nhẫn nhịn.
Có thể đừng học cô điều này được không, cũng đừng gây ra oanh động lớn như vậy trong trường được không, hơn nữa, còn nói là vì cô.
Trên đầu cảm nhận được một bàn tay, cô theo bản năng muốn gạt ra, kết quả tay giơ ra lại buông xuống.
Có thể đừng sờ đầu cô được không, người đó cũng hay làm như vậy, Liên.
“Châu Châu không cần lo lắng về người kia.” Dư Dịch mỉm cười như ánh mặt trời rạng rỡ, tính cách của anh vốn rất ôn hòa, hơn nữa còn thêm bộ đồng phục màu đen càng thêm gần gũi bình dị hơn.
Quả thực, vẫn luôn nhìn thấy anh trai trong bộ đồng phục quý tộc bây giờ lại mặc sang màu khác, so với trước kia đẹp trai hơn rất nhiều, có lẽ là do quen thuộc, một thứ có đẹp đẽ đến đâu xem nhiều cũng sẽ chán.
“Vâng.”Dư Châu ngước đầu lên, Dư Dịch cũng buông tay xuống, kì thật, bọn họ không cần phải vậy, cô cũng không sợ Kính Nguyệt Sâm, bởi vì, cuộc chiến giữa bọn cô so ra cô còn có lợi thế, cô hiểu rất rõ về Kính Nguyệt Sâm cả ngoài sáng trong tối, còn hắn có lẽ vẫn chưa biết được hết con người thật của cô đâu.
Cho nên, người nắm cán cân trò chơi là cô mới đúng, chưa kể cô còn giữ chiếc vòng hắn đang vất vả tìm kiếm, có lẽ nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến, món đồ đó vẫn luôn ở ngay cạnh mình. Hơn nữa còn nằm trên người hắn căm ghét nhất, cũng là người đã bị hắn hãm hại thê thảm.
“A, mau đi thôi, chúng ta đi học đi.” Đan Gia Dật tháo mắt kính xuống, lúc mang kính cậu ta vô cùng nhã nhặn, tháo xuống lại lộ rõ vẻ khôn khéo của mình.
“Bên hành chính anh đã đánh tiếng trước rồi, hôm nay chúng ta có thể đến lớp thường dân học luôn.” Tả Tư Viêm gật đầu với mọi người, những người khác cũng hiểu ra.
Dư Châu đi thẳng về phía trước, những nam sinh xuất sắc nhất ban quý tộc lại đi đến ban thường dân, đây là sự kiện chưa từng xảy ra, huống chi một lần còn đến nhiều người như vậy.
Trường học có rất nhiều tuấn nam mỹ nữ xuất sắc, nhưng, được gọi là cực phẩm chỉ đếm trên đầu ngón tay, đám Dư Dịch chính là gom lại phân nửa số cực phẩm này, còn Kính Nguyệt Sâm ư, đây là người trong truyền thuyết cực phẩm của cực phẩm, tồn tại duy nhất, chỉ có thể nhìn không thể mó, cho nên, mọi người nhanh chóng chuyển chú ý sang nhóm Dư Dịch, bọn họ có những bốn người nhé, hơn nữa khoảng cách còn rất gần gũi.
Hơn nữa tất cả đều còn độc thân.
Khi còn độc thân tất cả nữ sinh đều có cơ hội, hơn nữa trong trường học ban quý tộc vốn rất ít ỏi. Bây giờ, cả ban thường dân đều như sôi trào lên. Mà ban quý tộc cũng ngạc nhiên, thoáng cái nhiều người đi như vậy.
Ban quý tộc chỉ còn Kính Nguyệt Sâm, dường như hơi yếu ớt thì phải.
“Tôi cảm thấy, màu đen cũng không sao.” Một cô bé thỉnh thoảng nhìn lại bộ đồng phục màu trắng của mình, kì thật, cô muốn nói là cô cũng muốn đi ban thường dân. Chỉ có điều không có dũng khí nói ra thôi.
“Tôi cũng thấy vậy, có lẽ mặc màu đen còn đẹp hơn ấy chứu.” Một nữ sinh khác tiếp lời, cô rất thích Đan Gia Dật, giờ anh ấy không còn ở đây cô biết ngắm ai, bên thường dân nhiều nữ sinh như vậy, có lẽ học trưởng Gia Dật của cô sẽ bị xơi tái mất.
Bọn họ đều là sói, cho nên cô nhất định phải bảo vệ Đan Giật học trưởng.
“Tôi quyết định, tôi cũng muốn chuyển qua ban thường dân.” Nữ sinh kích động dâng trào đứng bật dậy tuyên bố, tựa như một chiến sĩ, cô xoay người, chạy thẳng hướng phòng nội vụ.
Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai.
Thoáng chốc, ban quý tộc giảm hơn phân nửa số học sinh, hiệu trưởng cũng chỉ biết cười khổ, học sinh nơi này tương đối dân chủ, trước kia, tất cả đều đâm đầu vào ban quý tộc, nhưng bây giờ, những học sinh quý tộc không biết nghĩ gì lại chạy đến ban thường dân học.
Hại ông phải vất vả sắp xếp lại thời gian, bởi vì một số giáo viên dạy bên quý tộc cũng phải chuyển sang theo, nếu không, ai sẽ trị nổi đám con cháu thế gia kia chứ.
Ông lau mồ hôi lạnh trên trán, những học sinh này đúng là không khiến cái thân già này bớt việc đi mà, ông đúng là hiệu trưởng đáng thương nhất trên đời này.
Rầm rầm rầm, lúc này, từng tiếng đập cửa vang lên, hiệu trưởng vội vàng chỉnh lại tài liệu dáng người lại.
“Mời vào.” Ông ngồi thẳng người lại, lập tức bày ra uy nghiêm hiệu trưởng, nếu không trưng bộ dáng này ra sao ông có thể lãnh đạo trường học lớn như vậy chứ, đây chính là ngôi trường quý tộc tư nhân lớn nhất đấy. Bao nhiêu người hàng năm chen nhau vỡ đầu cũng muốn vào đây, không thể để trường khác có cơ hội nào chê cười được.
Sự tranh đấu giữa các trường cũng không ít chút nào.
“Chào hiệu trưởng.” Cửa mở ra rồi được khép lại, Kính Nguyệt Sâm cúi đầu chào, trong con mắt cực kì bình tĩnh, lúc này hơi tối lại.
“Chào em Kính Nguyệt Sâm.” Hiệu trưởng ngồi xuống, vừa nhìn thấy là cậu ta tâm cũng buông lỏng chút, đây là học sinh ưu tú số một của trưởng họ, cũng là con duy nhất nhà Kính Nguyệt, tương lai chắc chắn là một người thừa kế ưu tú.
“Thưa thầy.” Kính Nguyệt Sâm bước đến gần bàn làm việc, cúi đầu nhìn được một loạt tư liệu, trên đó đều là đơn xin chuyển ban, tròng mắt lóe lên tia sáng lạnh.
“Hiệu trưởng, tại sao thầy lại đồng ý cho bọn họ chuyển ban?” Cậu trực tiếp hỏi, mặc dù giọng điệu lễ phép nhưng không chút nhún nhường, mà có lẽ hiệu trưởng đã quen với cậu ta như vậy, dù sao cậu ta cũng là học sinh duy nhất có thể hỏi chuyện như vậy trực tiếp với hiệu trưởng.
“Đây đều là yêu cầu của các em ấy.” Hiệu trưởng đặt tay dưới cằm, “Em cũng hiểu mà Kính Nguyệt Sâm, bọn họ có quyền lợi này, tôi không có lý do ngăn cản.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.