Editor: Kinh thuế
“Anh trai.” Cô nhẹ giọng gọi, nhìn Dư Dịch, âm thanh ngọt ngào như mật, cực kì dễ nghe, có điều, ánh mắt Dư Dịch khẽ liếc qua, sau đó lại trầm lặng nhìn cái cốc kia. Một tiếng anh trai này, không khác gì mũi kim bén nhọn từ từ đâm vào trong trái tim cậu.
Đã từng có một người gọi cậu như vậy, giọng nói con bé cũng không được ngọt ngào như thế, càng không cố làm ra vẻ nhiệt tình như vậy, nhưng lại rất chân thành, không có quan hệ máu mủ, hơn nữa, con bé phải rời đi là bởi cô ta, muốn cậu tốt với cô ta sao, không có cửa đâu.
Sự xa lạ cứ dần len lỏi, cô ta cũng không phải em gái ruột của cậu, cùng lắm chỉ là một đứa con gái thay thế do mẹ cậu nhận nhầm mà thôi, ngoài điều đó ra, nửa điểm quan hệ cũng không có.
“Anh trai, em mua lại cho anh nè.” Thẩm Vũ Âm nở nụ cười cứng nhắc, Tả Tư Viêm cùng Đan Gia Dật đều tỏ thái độ bàng quang không quan tâm, may mắn, bọn cậu không có xui xẻo nhặt được một cô em gái như vậy, thật khổ cho Dư Dịch.
Mỗi ngày nhìn thấy đứa con gái này, là kẻ đã hại Tiểu Trư lưu lạc ngoài đường, cậu lại càng thêm chán ghét cô ta, vẫn phải nhẫn nhịn, cho dù tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều do Dư Châu tự gây ra, cũng không thể phủ nhận mọi việc đều có quan hệ với đứa con gái này, bây giờ còn mặt dày mày dạn đến ở Dư gia, làm con gái của mẹ Dư, cũng không biết bà nghĩ gì nữa, cô ta căn bản là khác nhau một trời một vực với Dư Châu, một Dư Châu to bằng ba lần cô ta đó.
Bây giờ nhớ lại, vẻ ngoài mập mạp đó cũng rất đáng yêu, nhớ đến con bé, cậu lại không nuốt nổi đồ ăn.
Thẩm Vũ Âm không để tâm đến sự coi thường của mọi người, trong mắt lại che giấu sự không kiên nhẫn của mình, nếu không phải cô vẫn cần dựa vào thân thế của bọn họ thì cô đã sớm vỗ mông quay đi từ lâu rồi.
Đúng là một đám người kém cỏi, cô hơi cúi đầu, lấy một chiếc cốc men sứ tinh sảo từ cặp ra, hoa văn là mây, cực kì đẹp mắt.
Để chiếc cốc trước mặt Dư Dịch, vẻ mặt nịnh nọt.
“Anh trai, em rất xin lỗi, không phải em cố ý làm vỡ cái cốc kia đâu, nên em đã mua chiếc cốc này, em đã phải chọn rất lâu đấy, anh trai, anh đừng giận em nữa có được không?”
Cô nói xong, chăm chú nhìn Dư Dịch, khóe môi nở nụ cười xinh đẹp, cái cốc này đẹp hơn nhiều so với cái cốc đã vỡ được vẽ chằng chịt như hề kia, cũ đương nhiên không bằng mới, cô cũng vậy, cho dù không có quan hệ máu mủ thì sao, chỉ cần Hứa Nhu yêu quý cô, chắc chắn không lâu sau, tất cả mọi người sẽ đều phải thừa nhận, cô mới là con gái duy nhất của Dư gia, một thiên kim quý tộc đích thực.
Dư Dịch thoáng chuyển tầm mắt, nhìn cái cốc đặt ngay trước mặt mình, quả nhiên rất mới, cậu nhìn chằm chằm vào nó như muốn khoan thủng một lỗ trên thành cốc. Khuôn mặt cũng không giấu được vẻ chua xót.
Có một số thứ vĩnh viễn không thể thay thế, tâm cơ của cô ta, vẫn còn non lắm.
“Ồ, đúng là một cái cốc đẹp, có lẽ rất đắt tiền nhỉ?” Đan Tương Tư nhẹ nhàng nở nụ cười khóe môi, lộ rõ hai lúm đồng xu nho nhỏ vô cùng đáng yêu. Trình Vũ nghịch mái tóc dài hất sau của cô: “Nếu em thích, anh sẽ mua cho em cả chục cái, đảm bảo cái nào cũng đẹp mắt hơn cái cốc này.” Lúc cậu ta nói chuyện, ánh mắt cũng chưa từng liếc nhìn qua Thẩm Vũ Âm, đúng là không thể tin nổi, đây từng là hộ vệ trung thành nhất một thời của cô, chỉ mới nửa năm, người đã không còn như xưa.
Cậu ta, dáng vẻ ngoài thay đổi, tính cách thay đổi, ngay cả trái tim cũng thay đổi theo.
“Sao có thể giống được chứ, loại cốc này chỉ có một chiếc thôi.” Đan Tương Tư dẩu môi, “Trên thế giới này không tìm được cái thứ hai giống vậy đâu.” Cô nói xong, cũng không biết là vô tình hay cố ý nói móc.
Sắc mặt Thẩm Vũ Âm tái lại, cô ta muốn ám chỉ cô điều gì chứ, muốn cho cô biết cái chén của cô vĩnh viễn cũng không thể tốt bằng hay thay thế được cho Dư Châu sao.
Đan Gia Dật chặc lưỡi, kì thật, cô em gái này của cậu rất không ngoan nhé, ngoài mặt thì nhỏ bé yếu đuối, nhưng có một người anh hồ ly như cậu, con nhóc này cũng chính là một tiểu tiểu tiểu hồ ly nhé.
Mặc dù không thông minh cũng không có bụng dạ đen tối như cậu, nhưng bản lĩnh chỉ cây dâu mắng cây hòe cũng không thua gì anh trai cả.
Tả Tư Viêm nâng tay chống cằm, buồn bực ngáp dài, có lẽ đêm qua không ngủ ngon giấc, cho nên nhìn cả người đều có chút uể oải. Nhưng thứ đáng chán ở đây là người họ Thẩm kia kìa, cậu ngẫm nghĩ hồi lâu cũng không tìm ra được nửa điểm bóng dáng trước kia của cô ta.
Thay đổi, không biết là tốt hay xấu đây.
Hóa ra, cô ta cũng không phải là tiên nữ, cho dù đã từng thì nay cũng bị hủy rồi.
Một bàn tay nhỏ vươn ra quờ quạng, sau đó cầm mấy chiếc chén lên, bao gồm cả cái chén Thẩm Vũ Ân đã lựa chọn kĩ lưỡng, Thẩm Vũ Âm suýt chút nữa đã hét lên, Dư Dịch nhíu mày nhẹ lại dãn ra, cho con bé mượn thì sao, đồ vật như vậy, cậu muốn bao nhiêu đều có. Nhưng, cốc của em gái cậu, chỉ có một, lại bị vỡ tan. Nghĩ đến đây, đáy mắt cậu cũng tối sầm lại.
Cậu còn chưa ngẩng đầu lên đã nghe, choang một tiếng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Đan Tương Tư.
Đan Tương Tư ngại ngùng le lưỡi một cái, bộ dáng hệt như một con mèo làm dáng, cực kì đáng yêu.
“Em xin lỗi, tay của em trơn quá, anh Dịch, em đến cái cốc khác cho anh được không?” Cô chớp chớp hàng mi dài, đôi mắt to lúng lính, trên mặt không che giấu ý cười đùa giỡn vui vẻ.
Đúng vậy, cô cố ý đấy, cô nhìn thế nào cũng không vừa mắt với cái cốc đó đấy, cô không thích thì đập vỡ, cùng lắm đền cái khác, dù sao cái chén này cũng chỉ là đồ người khác đền cho anh ấy.
“Cô..!!” Thẩm Vũ Âm có chút đau lòng nhìn những mảnh vỡ lớn nhỏ trên mặt đất, tay siết chặt đau đớn. Con nhỏ Đan Tương Tư đáng chết này, muốn đối đầu với cô tới khi nào chứ?
Trước đây đã vậy, bây giờ càng thêm lộ liễu.
“Tư Tư, lần sau đừng như vậy, nếu em cứ luôn không cẩn thận, sớm muộn gì anh cũng phá sản mất.” Trình Vũ buồn cười nhéo nhẹ má cô, khi nhìn sang Thẩm Vũ Âm khuôn mặt lại tràn ngập lạnh lùng.
Kỳ thật, ngoài cảm ơn Dư Châu, cậu còn phải cảm ơn một người nữa, chính là cô ta nữa, cô ta dạy cho cậu biết thế nào mới là tâm cơ thật sự, cái gì gọi là mưu hèn kế bẩn, cũng dạy cậu thất vọng tột cùng là thế nào.
Trước kia Trình Vũ rất ngốc, nhưng nếu bây giờ cậu vẫn còn ngu ngốc như vậy, cậu thật muốn tìm một cái cây treo cổ mình lên đó.
Thân thể Thẩm Vũ Âm khẽ run lên, có chút ghen ghét nhìn sự che chở của Trình Vũ đối với Đan Tương Tư bây giờ, người con trai này đã thay đổi rất nhiều, mới qua nửa năm, cậu ta đã có thể là người đứng sánh vai được cùng bọn Dư Dịch, lúc trước, không phải cậu ta luôn yêu quý cô sao? Tại sao, lại đột nhiên thay đổi. Hơn nữa, dường như còn mang theo một loại địch ý với cô.