Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 41: Oán trách




Editor: Kinh thuế
“Sâm học trưởng.” Giọng nói lạnh như băng, bóng dáng uyển chuyển đứng thẳng, nhìn khuôn miệng nhỏ xinh kia hé mở, mỗi chữ nói ra lại càng khiến người cậu cứng lại.
“Sâm học trưởng, cho dù không cười khuôn mặt của anh so với dâm tặc còn dâm đãng hơn.”
Phịch một tiếng, tay Kính Nguyệt Sâm nắm chặt, sau đó dùng ánh mắt như lưỡi dao nhìn cô, tin chắc, nếu trong tay hắn có một quả cầu lam, cậu ta chắc chắn sẽ dùng nó đập vỡ đầu cô lần nữa, mà dù không có cầu lam dám chắc cái bàn kia cũng sẽ bị đập vỡ, cứ nhìn lồng ngực cùng khuôn mặt kìm nén kia là biết.
Dư Châu thản nhiên xoay người, ngũ quan cực kì nhu hòa, lại đạm nét đùa cợt từ ánh mắt đến nụ cười, không thể không nói, Dư Châu trước đây cũng là một thiên tài, khả năng đả kích như vậy, trước không có sau này không ai bằng.
Kính Nguyệt Sâm, trò chơi của chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi, bước đầu lùi chính là để bước sau dài hơn, từng món nợ đều phải trả hơn nữa còn thu lãi gấp đôi.
Về phần đứa con gái ngốc Thẩm Vũ Âm, không cần cô ra tay cũng gánh đủ thảm rồi.
Hóa ra cũng chỉ là một con cờ mà thôi, từ đầu đến cuối, hơn nữa còn là con cờ được sắp xếp đặc biệt đối phó với cô, mặt mũi cô cũng lớn quá rồi, có thể được kìm giữ bởi một đại mỹ nhân như vậy, Dư Châu trước kia ngoài cái họ Dư ra cô không có gì cả lại được cậu ta đặt ngang với Thẩm Vũ Âm, người được dự đoán là nữ chủ nhân tương lai nhà Kính Nguyệt.
Chậc, cô thật sự cảm thấy.
Rất vinh hạnh.
Cô bước khỏi cửa, đứng ở đây thôi cũng khiến cô không thoải mái nổi, có điều, cô chưa từng yêu thích nơi này, nếu bọn họ thích, như vậy, cả đời sống ở đây đi, ban quý tộc có hai người họ, nhất định sẽ hòa hợp lắm.
Tả Tư Viêm đích thực vô cùng khó chịu, Tiểu Trư thật sự cho bọn họ đủ mặt mũi, bọn họ lúc bắt đầu đều uất nghẹn, chỉ cần cô xuất hiện tình huống sẽ thay đổi, tựa như một câu kia, đủ khiến Kính Nguyệt Sâm tức đến tím ruột tím gan lại không đáp trả lại.
Cậu quay sang nhìn hai tên bạn, quả nhiên biểu cảm giống hệt cậu, có điều bây giờ cũng không phải thời điểm để cười mừng, trong thế cuộc căng thẳng như bây giờ, cười là dư thừa, khóc cũng là thừa thãi.
“Lão đại, Dịch học trưởng không có việc gì chứ?” Trình Vũ kịp chạy theo, thu xếp cho Dư Dịch đến bệnh viện bọn họ kéo đến gặp Kính Nguyệt Sâm, giờ không biết anh ấy thế nào.
Nhưng người theo không chỉ Trình Vũ mà còn có Tả Tư Viêm.
Tả Tư Viêm bị chiếu tướng có chút sợ hãi, loại cảm giác kì quái này khiến cậu tự ngẫm không biết mình có gì quá đáng không, cậu cũng không phải thần tiên, đao thương bất nhập, cậu mỏng manh lắm đó.
“Tiểu Trư, em nhìn gì vậy, chẳng lẽ cuối cùng em cũng phát hiện ra anh rất đẹp trai hả?” Cậu nói năng lộn xộn, con bé này thật đáng sợ, không lẽ muốn bắt cậu làm gì, nhưng cậu vẫn luôn lịch sự ngoan ngoãn mà, trong ba người, cậu là người từng trải cho nên, đừng tìm cậu luyện tập nữa.
Dư Châu vẫn híp mắt nhìn anh, cực kì bình tĩnh dường như đang suy tư gì đó, có điều, càng lâu lại càng khiến Tả Tư Viêm khẩn trương.
Mặt cậu đã nghẹn đỏ bừng, đừng chỉnh cậu, đừng đánh chủ ý lên đầu cậu nữa, có thấy vẻ thẹn thùng dễ thương này không.
“Anh ấy đang trách anh.” Cuối cùng trước khi Tả Tư Viêm nghẹn đến phát điên, Dư Châu cũng thương tình buông châu nhả ngọc.
Mà Tả Tư Viêm lại càng bị đánh đến tả tơi, trách cậu, trách cậu cái gì, tại sao?
Mà anh ấy là ai? Trên đầu cậu chất đầy dấu hỏi, lung la lung lay, vẫn không đoán nổi, anh ấy rốt cuộc là ai.
“Anh ấy đang oán trách đấy, anh quấn cái áo đó lên đầu ảnh khiến ảnh mất hết mặt mũi.” Dư Châu nói xong, ba giây sau lặng cả thế giới, ba giây dau, Đan Gia Giật liếc cậu ta, không ổn, bọn họ khó mà nhẫn được vụ này.
Thật sự, muốn cười quá.
“Ha…”
“A.”
Hai người không nhịn được cười phá lên, hóa ra, người đó là Dư Dịch à, có sức oán trách thì cái đầu không sao rồi, có lẽ mất nhiều máu cần bồi bổ vài ngày đi.
Tả Tư Viêm cũng chết sững, cậu không ngờ, không những không biết ơn cậu đã hy sinh cái áo đáng yêu để bọc đầu cho cậu ta, lại còn bị oán trách khiến cậu ta bị mất mặt, sớm biết vậy cậu sẽ không bao đầu cậu ta lại mà trực tiếp chum mặt quấn kín cho ngạt thở luôn.
Dư Châu quay lưng đi tiếp, sau lưng vẫn nghe được tiếng cười của mấy người Trình Vũ, cảm giác đè ép nơi lồng ngực cứ thế tan đi, hai mắt Dư Châu cũng dịu lại, ánh lên niềm vui, con người như ác ma giao phong với Kính Nguyệt Sâm cũng tan đi.
Những người anh luôn ra vẻ này hóa ra cũng có lúc đáng yêu vô cùng.
Trong phòng học, Kính Nguyệt Sâm đứng cạnh cửa sổ, tay đặt trên túi xách, một nửa mặt bị bóng tối che phủ, cả cơ thể căng cứng ánh mắt lạnh lùng. Trên mặt thủy chung vẫn là vẻ bình tĩnh vạn năm không đổi.
Người con gái trên mặt đất nhúc nhích, khẽ cử động đầu ngón tay, cô xoa trán mình, từ khi nào giường cô lại cứng như vậy, mà thật ra vốn luôn cứng như vậy, từ khi rời khỏi Dư gia. Cô lại quay về ngôi nhà trước kia, tiếp tục cuộc sống. Không còn là công chúa, chỉ là một nữ sinh bình thường. Mỗi ngày đều phải làm không hết việc nhà.
“Em đã tỉnh.” Âm thanh quen thuộc, dường như còn lạnh lẽo hơn bình thường, đây là Sâm học trưởng, Thẩm Vũ Âm vẫn hơi mê man, không hiểu tại sao mình lại ở đây.
Sau đó, hai mắt thích ứng với cảnh vật xung quanh, lại trợn tròn nhớ lại sự việc trước đó, bắt cóc, cướp giật, còn có cướp sắc, cô gục đầu xuống, y phục đáng thương, nhìn đã bẩn muốn chết, may mắn không bị xô xát gì, cô mới thở ra một hơi dài.
Đầu óc trống rỗng, đây là phòng học, lại trống trải như vậy.
Cô chậm rãi quay đầu, nhìn người thiếu niên đứng bên cửa sổ kia, dù không nói cũng tỏa ra sự lạnh nhạt thấu xương, cự tuyệt người khác ngàn dặm, bộ dáng này cô chưa từng gặp qua bao giờ.
“Sâm học trưởng…” Cô cảm giác cổ họng mình khô khốc khó chịu, dường như cổ bị tổn thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.