Editor: KInh Thuế
Lúc này, cô không được quay đầu lại, nhanh chóng ra khỏi đây, ngước mắt nhìn bầu trời đã sáng dần, màu xanh lơ kia sâu thẳm như màu mắt Liên.
Trời, sắp sáng rõ.
Cô không thể để người khác phát hiện, nếu không, hậu quả không chỉ là chuyện của một người phải chịu.
Đợi cô đi đến bệnh viện thì trời cũng sáng rõ, bởi vì Dư Dịch đang nằm viện cho nên thời gian này cô luôn đi sớm về muộn, người trong nhà cũng không nghi ngờ gì, cô cũng thuận lợi đi gặp Liên, có điều đi đêm lắm có ngày gặp ma, hôm nay thiếu chút nữa đã bị phát hiện.
Khóe môi không khỏi nở nụ cười khổ, đôi mắt cũng tối sầm xuống, anh ấy chỉ có một thân một mình chắc chắn rất cô đơn.
Cô đi vào trong bệnh viện, đến trước phòng Dư Dịch thì gõ cửa, hồi lâu cũng không thấy ai trả lời, không lẽ anh ấy đang ngủ, cô vặn thử ổ khóa, cửa dễ dàng mở ra bên trong lại không thấy ai, hơn nữa, phòng ốc còn cực kì sạch sẽ.
Cô không cho rằng, Kính Nguyệt Sâm sẽ bắt cóc Dư Dịch trong bệnh viện, dù sao cậu ta còn chưa ngu như vậy, đụng đến Dư gia sẽ còn kéo thêm Đan gia cùng Tả gia, cho nên chắc chắn cậu ta sẽ không tự vác đá đập chân mình, còn là khối đá lớn có thể đè chết người. Quan trọng là thời gian này nhà Kính Nguyệt cũng đang rối loạn, hẳn sẽ không thừa tinh lực đi tính kế người khác. Bọn họ có thể tự chăm sóc mình rất tốt không cần lòng tốt của cậu ta, cậu ta cũng không cần suy nghĩ, bởi không lâu nữa cô nhất định sẽ tặng lại lễ vật lớn cho cậu ta.
Cô đi đến chỗ cửa sổ, mở rộng ra, tuy phòng bệnh không có mùi đặc trưng nhiều của bệnh viện nhưng mở ra vẫn thoáng đãng hơn hẳn. Chỗ của người có tiền chính là khác biệt, ngay cả mắc bệnh đãi ngộ cũng quý giá hơn nhiều.
“Xin hỏi đây có phải phòng của Dư Dịch không?” Dư Châu xoay người nhìn người cất tiếng hỏi, đồng phục bạch sắc, màu riêng biệt của giới quý tộc trường học.
Sắc trắng tao nhã mà cao quý, chính là sự thể hiện của khí chất quý tộc, có điều hiện nay đã hiếm như động vật trong sách đỏ, từng người một rời đi, có lẽ chuyện sẽ trở thành bình thường nếu nhiều người rời đi theo, thậm chí tất cả mọi người đều đi, như vậy, trường học sẽ không còn
“Xin hỏi, Dư Dịch có ở đây không ạ?”
Âm thanh lại vang lên, Dư Châu vẫn trầm mặc, không phải không muốn nói mà bởi vì, cô đối với người hỏi này không muốn nói câu gì cả. Thẩm Vũ Âm, cô ta tới đây làm gì?
Cô không quên, vì sao anh trai cô đánh nhau với đám người kia, còn bị thương như vậy, nếu không gặp cô ta, nếu không bởi đứa con gái này bọn cô mới không xui xẻo như vậy.
Cô khoanh tay trước ngực tựa vào cửa sổ, từ bên ngoài một mùi hương nhẹ nhàng bay lại, hương hoa nhẹ nhàng quện trong gió, thật sự rất dễ chịu, cô quay đầu nhìn thoáng qua, hóa ra phía dưới là một vườn hoa nhỏ, không phải loại hoa đắt tiền, cao quý gì nhưng mùi hương rất thơm.
Thẩm Vũ Âm đứng ở bên ngoài, vụng trộm ngó đầu nhìn bên trong, lén la lén lút như trộm, cô đã đứng chỗ này đã lâu, cũng gọi vài lần rồi đều không có tiếng đáp trả, hay là cô nhớ nhầm phòng. Cô liếc mắt nhìn qua, bên trong phòng rất lớn, giường bệnh trống không, có TV, điều hòa, ghế ngồi, đều đầy đủ cả.
Cô bước rón rén vào, cũng không nhận thấy người đứng ngay sau lưng mình, hơn nữa đang vuốt nhẹ băng dày trên trán, khó hiểu quan sát cô.
Cô lại bước tiếp vào trong, đầu tiên là thấy được đôi chân thon dài cực kì xinh đẹp, khiến cho cô có chút ghen tị, nhìn lên trên, vòng eo nhỏ cân xứng, không biết phải nhịn ăn thế nào mới được như vậy chứ, so với cô còn mảnh hơn, ngực cũng lồi lõm rõ ràng, đúng là dáng người cực phẩm mà.
Dáng người đã đẹp như vậy không biết lớn lên có xinh như cô không, nếu không bằng tâm lí cô mới dễ chịu chút, cô đối với gương mặt mình vẫn rất tự tin.
Chẳng qua khi nhìn trực diện khuôn mặt đó không khỏi khiến cô giật mình lùi lại, cô ta, sao cô ta lại ở đây.
“Sao cậu lại ở đây?” Ngay cả giọng nói của cô cũng trở nên run rẩy, mà câu hỏi cũng cực kì ngốc nghếch.
“Tại sao tôi không thể ở đây, đây là phòng bệnh anh trai tôi, tôi đương nhiên có thể ở trong này.” Dư Châu quắc mắt nhìn cô ta, hơi nghiêng đầu nhìn bộ dáng trốn tránh đầy sợ hãi của Thẩm Vũ Âm.
Cô ta còn có thể giả bộ nữa hơn không.
Thẩm Vũ Âm cười đến khó coi, đúng vậy, cô không thể trả lời. Bởi vì so với Dư Châu, dù lúc cô ta béo hay gầy đến xinh đẹp như bây giờ, cô lúc nào cũng cảm thấy không bằng được.
Cô ta là công chúa cao cao tại thượng, còn cô chỉ là đứa dân nghèo gắng sức bám theo họ.
Có điều ngay cả góc áo của họ cô cũng không bấu víu nổi.
Cô cũng có chút bực bội, nếu không phải vì vụ việc kia, có lẽ cô cũng không nghĩ tới cần đến đây, nếu biết trước sẽ gặp phải cô ta cô nhất định sẽ không…
Cô vẫn phải đến, bởi vì, cô còn có việc.
“Cô Thẩm, xin hỏi cô còn định dẫm lên chân tôi đến bao giờ?” Cô còn đang suy nghĩ lên mây, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi.
Chân, chân cái gì cơ…
Cô giật mình nhấc chân lên, lúc này mới để ý chân trái mình dẫm lên mềm mại khác lạ, tựa như bông.
“A..” Cô hốt hoảng, nhanh chóng lùi ra chỗ khác, lại thấy được khuôn mặt quấn băng kín đầu của Dư Dịch nhíu mày hết sức bất mãn, trên giày còn lưu một dấu chân của cô.
Người nhìn gầy mà sức đạp lớn như vậy. Cậu nhíu chặt mày nhìn bàn chân mình, mày càng thêm nhíu chặt cơ hồ có thể kẹp chết ruồi.
“Em xin lỗi, anh trai…” Cô mới thốt ra từ anh đã rước lấy hai tầm mắt nóng rực, một của Dư Dịch, còn lại chính là Dư Châu, lạnh như băng sắc như đao, xuyên qua từng đạo vào cơ thể cô, khiến cô co rụt người lại.
Hai người này thật là đáng sợ.
“Dịch học trưởng.” Hồ lâu, cô mới ấp úng sửa lại, đã gọi anh trai nửa năm nay, trong lúc nhất thời cô còn chưa quen sửa lại. Trong lòng cô cũng hết sức mệt mỏi, cho dù cố gắng nửa năm qua cô vẫn không thể nào so sánh được với Dư Châu.