Editor: KInh thuế
Cô đứng nơi Thẩm Vũ Âm từng đứng, đối diện nam tử to con, hai mắt nheo lại nguy hiểm, lại liếc nhìn Thẩm Vũ Âm, khóe môi nhếch lên thể hiện rõ khinh thường cùng châm chọc.
Nam tử nhìn Dư Châu, còn chưa cao đến ngực hắn nữa, nhìn cũng là dạng nhỏ yếu không đỡ nổi một chiêu, dù sao nhiệm vụ của hắn đánh gục người là được.
Hắn vươn tay, đặt trước mặt Dư Châu, giống như khi trước làm với Thẩm Vũ Âm, chỉ có điều, Dư Châu nắm chặt lại bắt tay với hắn.
Sau đó, dùng sức siết chặt.
Hai mắt nam nhân chớp chớp, không hiểu cô đang làm cái gì.
Mà phía dưới có người đã cúi đầu, hiển nhiên biết trước chuyện sẽ xảy ra, đó là một nữ quái vật đấy.
Khóe môi Dư Châu nhếch lên, giơ tay lên.
Bang, trong chớp mắt, nam nhân to như gấu đó bị quật thẳng ngã xuống đất. Nhìn vẻ mặt mờ mịt đó, còn một cánh tay vẫn bị nắm chặt kia.
“Cô là lúc đó…”
Hóa ra, nữ quái vật mà huynh đệ hắn đã gặp là thật sao, cô ta lại chính là cô gái nhỏ nhắn trước mặt này…
Hắn…hắn…Hạnh phúc quá.
Bị nữ chủ nhân tương lai quật ngã, đây là diễm phúc cỡ nào…
Trong sánh mắt sững sờ, vẻ mặt ngơ ngác của mọi người, Dư Châu thong thả xuống đài, Dư Phẩm Thành xoa nhẹ hai mắt, dường như nhớ lại, từ nhỏ con gái ông đã rất khỏe, khỏe đến bất thường, có điều thời điểm Dư Châu béo lên, cũng ít vận động nên mọi người mới quên mất.
Quái lực vẫn còn hơn nữa còn kinh khủng hơn khi lớn lên.
“Phẩm Thành, con gái cậu, đáng yêu thật.!!!”
Cha Tả Tư Viêm dùng sức gật đầu một cái.
Dư Phẩm Thành không khỏi thở dài, Hứa Nhu, con gái chúng ta, thật sự là hơi khác mẹ.
Dư Dịch cũng xoa hai mắt, trí nhớ hồi bé quay lại, người kia quả thật là Châu Châu nhà họ.
Em gái của cậu…Trời sinh sức lực hơn người.
“Thấy chưa, Dịch, lần trước cũng là con bé cứu cậu đó, nếu không đã bị đánh ngốc rồi.” Tả Tư Viêm sờ trán cậu cười trêu chọc, Tiểu Trư đúng là luôn khiến người khác bất ngờ mà.
Một chiêu, =.= này cũng quá kinh khủng rồi.
“Nhóc con, đánh đẹp lắm.” Nam bắc trưởng lão đều kích động đứng lên, đồng thời giơ nhón cái tán thưởng, nếu là cô bé, bọn họ đều không phản đối.
Dư Châu lại nhìn về phía Kính Nguyệt Sâm, Kính Nguyệt Sâm cũng đối mặt với cô, lại nhìn ra nét châm chọc nơi khóe mắt kia, cậu thật sự nhìn lầm rồi, Dư Châu bây giờ…Xác thực có đủ bản lĩnh ngồi vào vị trí nữ chủ nhân nhà Kính Nguyệt, mà cậu, cũng không phản đối, so với Thẩm Vũ Âm yếu đuối không gia thế. Dư Châu thật sự thích hợp hơn nhiều.
“Như vậy, nếu không ai phản đối, Nguyệt Sâm sẽ trở thành chủ nhân chính thức nhà Kính Nguyệt. Nữ chủ nhân chính là…”
Bắc trưởng lão chưa nói hết, Dư Châu đã nhìn chòng chọc lão.
“Tôi không đồng ý, hơn nữa, cậu ta cũng không xứng.” Ngón tay cô chỉ vào Kính Nguyệt Sâm, đem những lời kia trả lại đầy đủ.
Bắc trưởng lão nháy mắt: “Tiểu thư, cháu đang nói cái gì vậy?”
Dư Châu hơi nhếch môi. Mà chính lúc này, từ trong đám đông cũng vang lên âm thanh: “Cậu ta đương nhiên không xứng rồi, người ngồi vào vị trí đó lẽ ra là thiếu gia mới đúng, cậu ta chỉ là người thay thế mà thôi. Trước khi lão gia mất, người mà ngài ấy chọn là thiếu gia của tôi.”
Đám đông rẽ thành một đường, không ai quan tâm Kính Nguyệt Sâm thế nào, hai tay siết chặt muốn bật máu, người đó không phải đã…
Không thể nào, sao người đó có thể xuất hiện được, không thể nào.
“Nhu Nhu.” “Tương Tư.” Dư Phẩm Thành cùng mấy người khác cùng thốt lên, Đan Tương Tư nhìn thấy cha không khỏi nước mắt tuôn trào, lao nhanh vào lòng ông.
“Cha, Tư Tư sợ lắm.” Đan lão ôm chặt con gái, hốc mắt cũng phiếm đỏ, bọn chúng đã làm gì con gái ông?
“Nhu Nhu.” Dư Phẩm Thành cũng nhanh chóng đến bên Hứa Nhu nhìn quanh khắp người bà, nhìn vết tay rõ rệt trên mặt bà, hai mắt tối sầm, gằn giọng: “Ai làm?”
Đan Tương Tư rúc trong lòng cha, vươn tay chỉ vào Thẩm Vũ Âm cùng Kính Nguyệt Sâm.
“Cha, bác ơi, Kính Nguyệt Sâm giam chúng con lại còn cho Thẩm Vũ Âm tới đánh con.” Tuy cô không bị đánh nhưng trên người con đau đớn hơn.
Nam bắc trưởng lão nghe xong, khuôn mặt già thật sự là mất hết mặt mũi, Nguyệt Sâm sao có thể hành động nông nổi như vậy.
Thẩm Vũ Âm càng không có tiền đồ trực tiếp hôn mê bất tỉnh, ngất đi là tốt nhất, nhưng sau khi tỉnh lại thì, có lẽ,…
“A, náo nhiệt quá đi mất.” Minh khẽ nói, sau đó dựa vào bên cạnh.
Phía sau một người cũng bước lên, trên mặt là mặt nạ bạc quen thuộc. Bước đi, thong dong như gió cuốn mây bay…Kính Nguyệt Sâm giật mình lùi lại.
Nam bắc trưởng lão cũng ngây ngẩn cả người, thậm chí trong chớp mắt đã sáng tỏ.
“Liên.” Người bọn họ cho là sớm đã không tồn tại nữa, người vốn đã mất tích kia.
“Tại sao ngươi lại tới đây, người đã đánh mất Ngân Hà không có khả năng trở thành gia chủ nhà Kính Nguyệt, ngươi chỉ có thể là Thầm, mà tôi chính là Minh.” Kính Nguyệt Sâm sắc mặt băng lạnh tối tăm, nhìn Kính Nguyệt Liên. Tại sao hắn không từ bỏ, rõ ràng nên chết rồi, còn muốn đến tranh với cậu.
Kính Nguyệt Liên dừng lại, liếc nhìn Dư Châu. Nhóc con, nhớ em lắm.
Ánh mắt trong như dòng suối mát, khiến tâm tình luôn buồn bực của Dư Châu cũng bình tĩnh lại, anh không có việc gì là tốt rồi.
Cô xoay người, đi qua Kính Nguyệt Sâm, không khỏi dừng bước.
“Cậu không phải vẫn không hiểu sao tôi luôn đồng ý mọi chuyện cậu làm sao? Cậu khiến tất cả mọi người chán ghét tôi, còn để cho Thẩm Vũ Âm dần thay thế vị trí của tôi, tôi đều không chống lại.”
“Bởi vì, tôi nhận lầm cậu thành một người khác.”
Thanh âm lạnh lùng, như một cái tát thẳng vào nội tâm Kính Nguyệt Sâm. Nhận lầm người, ý cô ta là nhận lầm cậu với người nào, người giống cậu chỉ có một, Liên.
Kính Nguyệt Liên từ từ nhấc chiếc mặt nạ xuống.
Mặt nạ rơi xuống, mọi người không khỏi há hốc mồm, khuôn mặt đó giống hệt khuôn mặt Kính Nguyệt Sâm.
“Đây là sao, hai Kính Nguyệt Sâm hả?” Đan Gia Dật nheo mắt.
“Không phải, là song sinh.” Tả Tư Viêm nói ra suy đoán. Có điều, chính cậu cũng không chắc, chưa từng nghe qua song sinh nhà Kính Nguyệt.
“Kính Nguyệt Liên. Do mất tín vật ngân hà nên bị tước quyền thừa kế, nhưng lão gia tử trước khi mất vẫn chọn cậu làm người thừa kế, đây là anh trai song sinh của Kính Nguyệt Sâm.”
Điền lão bước ra, nhìn đại thiếu gia mình chăm sóc từ nhỏ vẫn khỏe mạnh, lão quả thật hạnh phúc muốn khóc rồi.
“Liên, lẽ ra cháu không nên tới đây.” Nam trưởng lão không khỏi thở dài, vị trí nam chủ nhân nhận tín vật không nhận người.
Dư Châu bước về phía anh, đứng trước mặt anh.