Nữ Nhân Bất Phôi

Chương 16:




Diệp Tuyền Vũ nhấc tấm chăn quấn lấy mình, tuy rằng vẫn còn cảm giác được những nhịp rộn ràng trong lồng ngực, nhưng cô đã tự ép mình phải bình tĩnh trở lại. Diệp Tuyền Vũ, mày điên rồi sao? Sao lại đi hôn trộm Đan Vân Sơ chứ, mày không thể đắm chìm như thế, đi ngủ, xem mọi chuyện coi như chưa từng xảy ra, Diệp Tuyền Vũ cố gắng tự thuyết phục mình.
Diệp Tuyền Vũ nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh lưỡi Đan Vân Sơ đáp trả lại mình, nụ hôn cuồng nhiệt, ấm áp giao triền, rõ ràng trước đây cùng Đan Vân Sơ chuyện không nên làm đều đã làm, nhưng chưa từng có cảm giác như thế này, cảm giác mạnh mẽ như vậy, khiến cho người ta mê muội, làm cho người ta choáng váng, tự mình vốn nên khinh thường hành động hôn trộm như thế này, chỉ là cái loại cảm giác này thật giống như biết rõ là cấm kỵ, không được làm lại càng muốn làm.
Cô vẫn biết Đan Vân Sơ đối với mình luôn có một lực hấp dẫn đặc biệt, thế nhưng trước đây Đan Vân Sơ vô tâm vô phế, cho nên cô có thể khắc chế không để tự mình đến quá gần Đan Vân Sơ, ba năm qua cho thấy cô đã làm được rồi, thế nhưng với Đan Vân Sơ hiện tại, cô có chút khắc chế không được. Trước đây Tuyền Vũ nói với bản thân mình, chẳng qua là vì không chiếm được cho nên mới cảm thấy Đan Vân Sơ đặc biệt, thế nhưng chỉ là vì không chiếm được thôi sao? Diệp Tuyền Vũ bỗng nhiên cảm thấy mơ hồ.
Nếu là Đan Vân Sơ của trước kia, cho dù là cả tháng trời không gặp, thì lúc gặp cũng sẽ không chịu nổi mà nhanh chóng bỏ đi, thế nhưng Đan Vân Sơ của hiện tại lại có thể khiến Diệp Tuyền Vũ mặt dày bám dính, Diệp Tuyền Vũ bắt đầu rối bời.
Đan Vân Sơ đang chìm trong giấc ngủ say không hề biết Diệp Tuyền Vũ kia tâm tư rối đến long trời lở đất, người không biết, không quan tâm quả nhiên là hạnh phúc.
Đến hừng đông, Diệp Tuyền Vũ quyết định xem mọi chuyện như chưa từng xảy ra, sau đó khó khăn kiếm tìm giấc ngủ.
Lúc này Diệp Tuyền Vũ cực kỳ giống tiểu cô nương mới biết yêu, luống cuống cùng bối rối, hơn nữa lại còn mơ hồ ý thức được tự mình dường như có chút động tình, bất quá cho dù ý thức được, cô cũng sẽ không thừa nhận. Cô rất kiêu ngạo, nên sẽ không bởi vì Đan Vân Sơ mà rung động dù trong bất kì tình huống nào, cô cho dù có yêu sâu đậm, cũng sẽ không để cho Đan Vân Sơ biết, huống hồ chỉ vừa mới có chút nhận biết mơ hồ, cho nên cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Đan Vân Sơ cho rằng mình vừa trải qua giấc mộng xuân, trong mộng tựa hồ như cô đang cùng người nào đó hôn môi, cô không thấy rõ đối tượng, thậm chí cũng không biết là nam hay nữ, chính là cảm giác kia rất chân thực, giống như kẹo đường, mềm mại ngọt ngào, còn có một cổ hương thơm, mùi vị có chút quen thuộc, cảm giác rất dễ chịu.
Đan Vân Sơ mở mắt, tự mình cảm thấy có chút buồn cười, 29 tuổi mới mộng xuân có hơi quá muộn không, lại còn có chút ngây thơ, cùng một người không rõ mặt mũi hôn môi, sống đến 29 tuổi, Đan Vân Sơ lần đầu tiên phát hiện mình lại là người ngây thơ như thế, có điều bản thân mình luôn luôn không thích hôn môi, như thế nào lại mơ thấy hôn môi cơ chứ? Quả nhiên mộng cùng hiện thực là trái ngược nhau. Chỉ là mùi hương kia rốt cuộc là từ ai, sao lại quen thuộc như thế?
Đến khi Đan Vân Sơ cảm thấy hoàn toàn thanh tỉnh, mới nhận ra bên cạnh mình còn có một người, Đan Vân Sơ nhìn Diệp Tuyền Vũ đang ngủ say, không nhịn được nhìn vài lần. Kỳ thực cô chưa bao giờ thật sự chăm chú nhìn kĩ Diệp Tuyền Vũ, chỉ biết là rất đẹp, một người rất thanh nhã, trước đây Diệp Tuyền Vũ không giống hiện tại trẻ con như vậy, cũng sẽ không chơi xấu, chỉ biết làm ra bộ dạng trưởng thành, sau đó một bộ dạng ăn trên ngồi trước, thực sự làm cho người ta rất chán ghét.
Mặc dù đường nét ngũ quan không rõ ràng như mình, so với mình vẫn là nhu hòa rất nhiều, cũng kiều mị hơn nhiều, nhưng lông mi trông rất yếu ớt, lông mi rất dài thực công chúa, đôi mắt rất to cũng thực giống công chúa, sóng mũi cao gọn tinh tế rất công chúa, môi cũng rất mang phong cách công chúa, tổng thể quả rất công chúa, Đan Vân Sơ đột nhiên cảm thấy ngoại trừ dùng hai từ công chúa để hình dung Diệp Tuyền Vũ ra, thật không biết là nên dùng từ gì khác mới có thể cảm thấy chuẩn xác.
Tiểu công chúa lúc ngủ rất giống Ba Bỉ Oa Oa, thật nũng nịu, rất muốn nhéo lấy một phen, Đan Vân Sơ không hổ thuộc tuýp người hành động, cô ghé sát vào Diệp Tuyền Vũ, ngón tay hướng tới đôi má mềm mại nhẵn mịn kia mà nhéo lấy, cảm giác thật thích a, trước đây thế nào lại không nghĩ tới việc nhéo cô ấy chứ?
Tiểu công chúa đáng thương, khuôn mặt bị người khác hành hạ như thế, không tỉnh không được.
"Đan Vân Sơ chết tiệt, sáng sớm đã quấy rầy giấc mộng của tôi!" Diệp Tuyền Vũ căm tức nhìn Đan Vân Sơ.
"Tiểu công chúa không phải xuân mộng bị tôi đánh thức, thẹn quá hóa giận đấy chứ!" Đan Vân Sơ làm kẻ trộm rồi lại hô hoán bắt trộm, bàn tay luyến tiếc rời khỏi gương mặt Diệp Tuyền Vũ.
Diệp Tuyền Vũ giận dữ, dám nhéo a, con cọp không phát uy, liền khi tôi là mèo bệnh sao, Diệp Tuyền Vũ rốt cuộc có chút ấm ức, nhào đến đè lên người Đan Vân Sơ, sau đó bắt đầu cù léc Đan Vân Sơ "Xem cô còn dám nhéo tôi hay không..."
"Nhột... Đừng chọc nữa a.. tiểu công chúa đừng chọc... rất nhột..." Đan Vân Sơ vặn vẹo thân thể, muốn tách rời khỏi sự công kích chết người của Diệp Tuyền Vũ, Đan Vân Sơ thì ra sợ nhột, biết được điểm ấy, Diệp Tuyền Vũ càng tăng cường tấn công, không sợ Đan Vân Sơ không đầu hàng.
"Tiểu công chúa... tôi đầu hàng... Đừng chọc nữa..." trải qua trận tranh đấu, Đan Vân sơ thở dốc giơ cờ trắng đầu hàng, cũng không còn sức né tránh, cả người mệt lả thả phịch xuống.
Diệp Tuyền Vũ cũng ngừng lại, thế nhưng cô vẫn ngồi trên người Vân Sơ mà không leo xuống, rất ít khi thấy Đan Vân Sơ ngoan ngoãn như vậy, bởi vừa trải qua một trận vật lộn, khuôn mặt Đan Vân Sơ vì thế trở nên kiều diễm như hoa mẫu đơn, khẽ nhếch môi, tựa như muốn câu dẫn Diệp Tuyền Vũ...
Bầu không khí lúc này thực quỷ dị, Đan Vân Sơ nhìn thấy khuôn mặt Tuyền Vũ đang hướng mình ngày càng gần, hơi thở Diệp Tuyền Vũ càng ngày càng đậm, Đan Vân Sơ bỗng nhiên ý thức được, Diệp Tuyền Vũ là muốn hôn mình, cảm giác rất kỳ quái, nhưng không giống như trước muốn bài xíct, luồng hương thơm trong mộng cùng với hương thơm trên người Tuyền Vũ có chút giống nhau, Đan Vân Sơ đột nhiên muốn xác định đối tượng trong mộng xuân đêm qua có phải Diệp Tuyền Vũ không, cho nên cô không đẩy Diệp Tuyền Vũ ra.
"Đan Vân Sơ, vẻ mặt của cô dường như rất chờ mong được hôn a!" Diệp Tuyền Vũ chợt ngữ khí trêu chọc nói ra.
Đan Vân Sơ thình lình có loại cảm giác bị người ta đùa giỡn, cô đẩy Diệp Tuyền Vũ ra, im lặng đứng dậy thay quần áo, dáng người thanh tú lộ ra trong không khí, Diệp Tuyền Vũ ở trong chăn bông nhìn thân thể Đan Vân Sơ trơn nhẵn, đường cong hoàn mĩ, ánh mắt có chút nóng rực, vừa rồi cô phải mất rất nhiều sức lực cùng ý chí mới có thể kiềm chế không để mình hôn Vân Sơ. Kỳ thực là do cô có chút sợ Đan Vân Sơ sẽ lại đi súc miệng, cô không dám chắc tự tôn của mình có thể chịu đựng được hay không.
"Đan Vân Sơ, cô có phải là đang tức giận?" Diệp Tuyền Vũ không chắc chắn hỏi.
"Tiểu công chúa, tôi vì cái gì lại tức giận chứ?" Đan Vân Sơ nhíu mày hỏi ngược lại, tiểu công chúa sẽ không nực cười cho rằng bản thân mình thực sự chờ mông cô ấy hôn chứ. Bất quá chỉ là một giấc mộng, để làm chi nhớ ở trong lòng, Đan Vân Sơ quyết định đem giấc mộng ấy vứt ra khỏi đầu.
"Cũng đúng, dù sao cô cũng là một người vô tâm vô phế." Diệp Tuyền Vũ không nhận ra được ngữ khí lúc này của mình mang theo vài phần oán giận.
"Tiểu công chúa mau rời giường, đến giờ ăn sáng rồi!" Đan Vân Sơ không để ý đến giọng điệu của Tuyền Vũ, dù sao cũng không phải lần đầu tiên cô ấy nói những lời như vậy, câu thoại nhỏ này rất nhanh bị Đan Vân Sơ ném ra khỏi đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.