Nữ Nhân Bất Phôi

Chương 74:




"Tiểu công chúa!"
"Chuyện gì?" Diệp Tuyền Vũ sau khi rửa tay xong quay người lại, Đan Vân Sơ mưu tính trước liền lấy môi dán vào môi Diệp Tuyền Vũ, Diệp Tuyền Vũ có chút kinh ngạc, ánh mắt nàng nhìn Đan Vân Sơ có chút nóng bỏng, mặc cho đầu lưỡi của Đan Vân Sơ làm càng, đầu lưỡi mềm mại bắt đầu bá đạo xâm nhập lãnh địa của mình.
Diệp Tuyền Vũ trong lòng biết, nàng quá dễ dàng tha thứ cho người này, hơn nữa còn rất dung túng cho chị ấy này làm chuyện xấu, tất cả các dấu hiệu này của mình sẽ chỉ làm cho Đan Vân Sơ đem mình ăn đến sít sao. Nhưng mà nàng không thể phủ nhận, nàng luôn nhớ đến từng hơi thở của người này, phi thường nhớ, tất cả những chuyện của người này đều quyến luyến không thôi, ngay cả tính cách tồi tệ của chị ta cũng có thể chịu được và dung túng.
Diệp Tuyền Vũ hôn trả Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ cảm giác được Diệp Tuyền Vũ hôn trả, lại là hôn cuồng nhiệt, hôn như muốn ăn Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ ôm eo Diệp Tuyền Vũ, Diệp Tuyền Vũ ôm lại Đan Vân Sơ, thân thể hai người dán chặt lại một chỗ, hôn đến say mê từ từ hướng về phía phòng ngủ, nhưng vẫn là môi không tách rời, đã hơn một năm xa cách cùng thương nhớ, hai người đều có chút khẩn cấp.
Đan Vân Sơ thời điểm hôn đến ý loạn tình mê, mới phát hiện mình bị Diệp Tuyền Vũ đặt ở dưới thân, cô cảm thấy thật không tốt, bởi vì Diệp Tuyền Vũ đem mình áp chế, không biết làm sao lại xuất hiện một tấm vải đem tay mình trói chặt trên giường, cô muốn giãy dụa, nhưng là bị Diệp Tuyền Vũ áp chế e rằng không thể nhúc nhích được, sau đó cũng đành trơ mắt nhìn tay kia của mình cũng bị trói chặt. Đan Vân Sơ cảm giác mình giống như là một con sơn dương đang đợi bị làm thịt, trong lòng lập tức lạnh xuống, chẳng lẽ là mình hôn đến không biết trời đất vậy sao? Lúc trước, trong cái tình huống này, đều là Tiểu công chúa tương đối dễ dàng bị ý loạn tình mê, nhưng hiện tại thì chính mình lại như thế, Tiểu công chúa không những thế còn có thể tỉnh táo tính kế với mình, Tiểu công chúa thực sự không còn đáng yêu như trước kia...
"Tiểu công chúa, em trói chị lại là có ý gì?" Đan Vân Sơ biết rõ còn cố hỏi, Tiểu công chúa sau một năm khẩu vị cũng trở nên thật nặng, ô ô, cô thật ăn không tiêu...
"Thực thi chủ quyền!" Trước kia nếu như trói Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ tám phần là thẹn quá hóa giận, nếu không thừa lúc chị ấy thân đang mang tội mà khi dễ, thì còn phải đợi đến bao giờ? Đan Vân Sơ hiện tại tuy giận nhưng không thể nói gì. Diệp Tuyền Vũ nhìn bộ dạng bất an không yên của Đan Vân Sơ, thật là giống một con thỏ đang hoảng sợ, xem ra có thể biến một cô gái thành một con thỏ con, cảm giác trong lòng thật khó tả.
"Để chị hầu hạ cho không tốt sao, như thế sẽ làm cho chị mang tội không phục vụ tốt cho Tiểu công chúa đây?" Đan Vân Sơ thái độ mềm mỏng nói.
"Cô không có quyền!" Diệp Tuyền Vũ nhanh chóng lột đi áo của Đan Vân Sơ.
"Vạn nhất em muốn như thế nào đây?" Đan Vân Sơ lần đầu nghĩ đến lợi ích cho người khác.
"Tôi hiện tại chính là muốn cô, tôi chỉ muốn làm cho cô ngất đi mà thôi." Diệp Tuyền Vũ một chút cười mỉm thoáng lên, đẹp đến diêm dúa lẳng lơ, nhưng lại làm cho Đan Vân Sơ có chút sởn tóc gáy, có thể xem vừa rồi đem Tiểu công chúa đi cắt móng tay được gọi là may mắn không? Lần trước là đau ngất đi, lần này ít nhất là dễ chịu ngất đi, Đan Vân Sơ cảm giác mình càng ngày càng giống A Q(*).
"Muốn không?" Diệp Tuyền Vũ đem Đan Vân Sơ trêu chọc làm cho toàn thân như hỏa đốt, rồi đột nhiên dừng lại toàn bộ động tác, làm cho Đan Vân Sơ cảm giác như thân thể mình bị kiến cắn, nhưng là tay mình lại không sử dụng được, m* kiếp, cái mùi vị này thật khó chịu. Tiểu công chúa tuyệt đối là đang trả thù, trả thù mình trước kia vì vẽ tranh mà đem nàng quăng xuống, lúc này được dịp liền trả thù.
"Thừa lời, thân thể gần như muốn phát hỏa, sao em không chịu tiếp tục... "Đan Vân Sơ ngữ khí có chút mùi thuốc súng.
"Cô tự hành động đi." Diệp Tuyền Vũ chính là cố ý, Đan Vân Sơ lúc này chưa thỏa mãn dục vọng, trên mặt dần ửng đỏ, hợp với lãnh diễm ngũ quan, làm cho ngũ quan càng thêm diễm lệ cùng dễ thương, làm cho người ta muốn hung hăng khi dễ.
"Diệp Tuyền Vũ!" Đan Vân Sơ quát, Diệp Tuyền Vũ cố ý, Diệp Tuyền Vũ thật sự so với trước kia ác hơn rất nhiều, chờ thoát tội, cô nhất định phải trả thù đẹp Diệp Tuyền Vũ, Đan Vân Sơ là người có thù phải trả, điểm ấy mười năm qua cũng chưa từng thay đổi.
"Nếu cô vẫn bất động, thì tôi rút ngón tay ra vậy... " Diệp Tuyền Vũ cố ý đem ngón tay hơi hơi rút ra, làm Đan Vân Sơ tức điên, ham muốn của thân thể thực sự muốn đem cô bức cho điên rồi.
"Diệp Tuyền Vũ, xem như em lợi hại..." Đan Vân Sơ không thể không tự lên xuống cơ thể mình, thế nhưng kiểu này thật mệt mỏi, chỉ được vài lần, Đan Vân Sơ bắt đầu cảm thấy thật mệt, biết rõ mình thể lực kém, còn khi dễ mình như thế này, Diệp Tuyền Vũ ngươi chờ đó cho ta...
Khi Đan Vân Sơ tỉnh lại, thì trời cũng đã sái ba sào (sắp xế chiều), trên giường đã trống không, thực quá xấu hổ, thật sự là bị làm cho ngất đi. Cái người ở dưới người Diệp Tuyền Vũ kêu hoan như thế, thật sự chính là mình sao? Đan Vân Sơ sắc mặt khẽ chuyển đỏ, thời thế thay đổi, nhưng rồi sẽ có một ngày, sẽ làm cho Diệp Tuyền Vũ ở dưới thân mình cầu xin, hừ! Dám làm tôi ngất, lần sau nhất định sẽ đem em làm ngất!
Thế nhưng Đan Vân Sơ thật không nghĩ đến chính mình nhiều đêm đều bị như vậy, Diệp Tuyền Vũ về cơ bản là không để cho Đan Vân Sơ có cơ hội phản công, Đan Vân Sơ cũng không tin, Diệp Tuyền Vũ chẳng lẽ một chút cảm giác cũng không có, Đan Vân Sơ còn cố ý kêu rên khoa trương một ít, kêu rên táo bạo như thế, chính là muốn cho Diệp Tuyền Vũ không còn kiềm chế được nữa, liền sẽ đem mình thả ra. Nhưng là bây giờ Diệp Tuyền Vũ cái gì cũng có thể che dấu, đến cả cảm xúc cũng không có một khe hở.
"Đan Vân Sơ đang ở đây?" Lam Vận vừa quan sát, liền lập tức phát hiện có xuất hiện một đôi giày không phải của Diệp Tuyền Vũ, phòng khách cũng không còn sạch sẽ gọn gàng như trước, phỏng chừng do cái người lôi thôi Đan Vân Sơ làm.
"Ừ, chị ấy đang ngủ." Phỏng chừng ngày hôm nay lại muốn ngủ tới khi ngày sái ba sào, lại nghĩ đến Đan Vân Sơ mấy ngày nay bị áp đến vẻ mặt ai oán, tâm trạng nàng bỗng dưng thấy tốt.
"Cậu dễ dàng tha thứ cho Đan Vân Sơ vậy sao? Cô ta chính là đoan chắc, cậu yêu cô ta so với cô ta yêu cậu nhiều hơn, mới có thể kiêu ngạo như vậy, cậu ít nhiều gì cũng là phải giả bộ vài ngày chứ, Đan Vân Sơ phỏng chừng đều là bị cậu cưng chìu đến vô pháp vô thiên... " Lam Vận tiếc nuối nói, cô còn muốn tra tấn Đan Vân Sơ thêm vài ngày, cô thật không muốn dễ dàng tha thứ cho Đan Vân Sơ sống yên ổn.
"Rốt cuộc một năm trước ông nội của tớ đã dùng cách gì để ép chị ấy rời đi? Tớ muốn biết đầu đuôi sự việc." Diệp Tuyền Vũ không để ý tới Lam Vận kêu la, quay lại chủ đề này. Chính mình có bao nhiêu cưng chìu Đan Vân Sơ, tự mình biết, chính là mình không thể không cưng chìu chị ấy, làm khó dễ Đan Vân Sơ, thì chính mình cũng cảm thấy khó chịu, nếu để trút giận, thì đây không phải là giải pháp.
"Cô ta không có nói với cậu sao?" Lam Vận hỏi.
"Chị ấy không nói, nhưng tớ cũng không muốn nghe đáp án từ miệng chị ấy." Diệp Tuyền Vũ cũng không thích từ miệng Đan Vân Sơ nghe cái nguyên nhân lúc trước Đan Vân Sơ vứt bỏ mình, bản năng bài xích.
"Nói ra, cái thế giới này thật là nhỏ, thật không ngờ cậu với Đan Vân Sơ có quan hệ huyết thống."
Lam Vận từ nơi Đông Phương Thấm Tuyết nghe được, rồi đem gia thế Đan Vân Sơ điều tra một lần, thế nhưng phát hiện Diệp Tuyền Vũ cùng Đan Vân Sơ thậm chí có quan hệ chị em họ.
Diệp Tuyền Vũ lắng nghe lông mày luôn nhíu chặt lại, mặc dù biết Đan Vân Sơ lúc trước rời đi là do có nổi khổ tâm riêng, thế nhưng Diệp Tuyền Vũ vẫn như cũ không thể cao hứng nổi, nàng chán ghét Đan Vân Sơ tự mình quyết định, cho dù từ lúc đầu lựa chọn vứt bỏ mình, thì ít nhất cũng phải cho mình biết.
Nhưng mà Diệp Tuyền Vũ đối với Đan Vân Sơ một chút cảm giác huyết thống đều là không có, nàng đúng là yêu Đan Vân Sơ, không liên can tới cái quan hệ kia chút nào.
"Ông nội của cậu hận mẹ cậu,nhân tiện hận luôn Đan Vân Sơ, đây là tử kết, tựa hồ không giải được, cho nên Đan Vân Sơ quay lại với cậu thì thật sự cô ta hoàn toàn cũng không có cách giải quyết vấn đề, đối với cô ta rất bất lợi. Còn về phía ông nội cậu, cậu định làm như thế nào?" Lam Vận hỏi.
"Cậu tạm thời tìm người theo dõi ông nội tớ, nếu ông nội không tìm được Đan Vân Sơ, thì hẳn là sẽ không động đến ba mẹ của Đan Vân Sơ, ông lần trước nhiều lắm là uy hiếp Đan Vân Sơ, thật sự vẫn chưa dám động đến ba mẹ của Đan Vân Sơ, ông cũng sợ đem Đan Vân Sơ bức đến điên, Đan Vân Sơ ngược lại càng thêm bất cần, sẽ cùng ông đấu đến cùng, hẳn lần này nếu tìm được Đan Vân Sơ thì cũng là uy hiếp chị ấy thêm một lần nữa thôi." Diệp Tuyền Vũ bình tĩnh nói.
"Cho nên cậu muốn cho Đan Vân Sơ tiếp tục lựa chọn thêm một lần nữa!" Lam Vận lập tức ngầm hiểu, Vũ không phải là không có khả năng lập tức giải quyết vấn đề Diệp Chấn Thiên, nhưng cậu ấy muốn cho Đan Vân Sơ lần nữa lại lựa chọn.
Diệp Tuyền Vũ không có phủ nhận.
"Ngộ nhỡ, đáp án của cô ta vẫn giống lần trước thì sao đây?" Lam Vận hỏi.
Diệp Tuyền Vũ như trước không nói gì không nói gì.
"Vũ, tại sao cậu tự làm khổ mình đây?" Lam Vận khó hiểu, có thể giải quyết được vấn đề là được rồi, để Đan Vân Sơ không cần trả lời không phải tốt hơn sao? Nếu để Đan Vân Sơ tiếp tục lựa chọn, cược thắng xác suất chỉ có 50%, thắng, thì một chuyện tốt đẹp, nhưng nếu là thua, cái loại tổn thương này có thể lại tiếp nhận một lần nữa sao?
"Trên thế giới rất nhiều thứ có thể may mắn, thế nhưng trong tình yêu của tớ, không tồn tại cái gọi là may mắn!" Diệp Tuyền Vũ lãnh đạm nói.
- -----------
(*) A Q là một nhân vật của nhà văn Lỗ Tấn trong tiểu thuyết 《 a Q chánh truyền 》là nhân vật chính, là "Tinh thần người thắng" điển hình, bị khuất nhục, không dám trực tiếp, ngược lại dùng mình an ủi phương pháp, nói mình là "Người thắng".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.