"Đan Vân Sơ đột nhiên gọi tôi..." Lam Vận hướng Đông Phương Thấm Tuyết cười nói, cười đến vài phần ngại ngùng cùng khẩn trương, cùng với Lam Vận trước kia biểu hiện bình tĩnh trên sân khấu thi biện luận thần học mà tỏa sáng thật như thể là hai người khác nhau, chẳng lẽ nghĩ mình là lão hổ sao? Đông Phương Thấm Tuyết buồn cười nghĩ đến. Bất quá cô đã phát hiện, Lam Vận ở trước mặt nhiều người ngược lại còn trấn tĩnh hơn, tựa như lúc Đan Vân Sơ ở đây, cậu ấy cư xử so với hiện tại tự nhiên hơn nhiều.
"Tôi biết, là tôi kêu cô ấy gọi cậu tới." Đông Phương Thấm Tuyết quay lại hướng Lam Vận mỉm cười, nụ cười trang nhã như trước.
"A?" Lam Vận sửng sốt, là Đông Phương kêu mình tới, hay là Đông Phương muốn gặp mình, nghĩ đến đây, Lam Vận trong lòng có chút nhảy nhót.
"Vừa rồi cảm giác thật lúng túng, nên nếu có câu ở đây, tôi nghĩ sẽ không lúng túng như thế nữa, cậu cùng Diệp tiểu thư là bạn tốt, với lại chúng ta còn là bạn học." Đông Phương Thấm Tuyết nhanh chóng giải thích nói.
"Như vậy a..." Lại chỉ là bạn học, Lam Vận ngữ khí có chút mất mát, Đông Phương giúp Đan Vân Sơ diễn kịch, nhìn thấy Vũ tự nhiên sẽ lúng túng, kêu mình tới, đây cũng là chuyện bình thường, ít nhất mình tới cũng không làm cho Đông Phương không cảm thấy không tự nhiên nữa, Lam Vận tự an ủi mình.
"Có phải là làm phiền cậu?" Đông Phương Thấm Tuyết thấy Lam Vận dùng ngữ khí mất mát nói, sau đó có chút áy náy nói.
"Không đâu, Vũ nấu, tôi còn chưa ăn qua, nhờ phúc của Đông Phương, tôi mới có thể ăn đồ cậu ấy tự nấu!" Lam Vận nhanh chóng nói.
"Gọi tôi Thấm Tuyết là được rồi." Đông Phương Thấm Tuyết đột nhiên nói.
"A?" Lam Vận sửng sốt một chút phản ứng không kịp, thế nào đột nhiên để cho kêu tên đây?
Kỳ thật Lam Vận muốn gọi là gì, Đông Phương Thấm Tuyết cũng không có thể không cho cô kêu, bất quá, Lam Vận chỉ là không có can đảm gọi tên thân mật mà thôi.
Đông Phương Thấm Tuyết hơi hơi mỉm cười, Lam Vận giờ phút này biểu tình có chút ngốc ngốc, làm Đông Phương Thấm Tuyết nổi lên hứng thú trêu chọc.
Không thể trách Đông Phương Thấm Tuyết muốn trêu đùa Lam Vận, không có biện pháp, Lam Vận giờ phút này thoạt nhìn bộ dạng rất dễ bị khi dễ, hơn nữa rất dễ có cảm giác trêu chọc cô rất thú vị. Chỉ cần nhìn hai bên má hồng lên, thì tất cả mọi người đều muốn thử một lần.
"Tôi nói gọi tôi Thấm Tuyết là được rồi, cậu rất khẩn trương sao?" Đông Phương Thấm Tuyết ngữ khí rất tùy ý, nhưng là ánh mắt lại nhìn thẳng vào Lam Vận, Lam Vận quay lại nhìn trúng vào tầm mắt Đông Phương Thấm Tuyết, tim đập muốn rớt ra ngoài, hai tay đẫm cả mồ hôi.
Vì cái gì, cô cảm giác ngày hôm nay Đông Phương có điểm không giống với mọi ngày, rõ ràng Đông Phương thoạt nhìn cùng bình thường không có gì khác biệt, nhưng là đột nhiên lại cảm giác khó thở.
"Tôi... Đông... Thấm... Tuyết... Không khẩn trương..." Lam Vận đột nhiên phát hiện mình hồi hộp đến nỗi đầu lưỡi thắt lại, đây là việc chưa bao giờ xảy ra, Lam Vận mặt lại xuất hiện thêm một chút hồng. Lam Vận cảm giác mặt mình đang nóng lên, nhất định đỏ, cô vội vàng cúi đầu xuống, hận không thể chui vào cái lỗ nào đó.
Lam Vận tâm lạnh hơn phân nửa, vừa rồi trên đường tới không phải là đã chuẩn bị tâm lý vững vàng rồi sao? Không phải làm cho mình biểu hiện thật tốt sao? Nhưng chính đầu lưỡi cùng thân thể không nghe sai bảo, càng giả vờ bình thường, thì lại càng khẩn trương. Lam Vận tự khinh bỉ chính bản thân mình, cho dù không biểu hiện thật tốt, thì ít nhất cũng có một nửa bình tĩnh của thường ngày, thế nhưng lại lâm vào trạng thái khẩn trương nói năng lộn xộn, rất đọa người, Đông Phương nhất định sẽ cảm giác mình là người vô dụng, Đông Phương hẳn là thích cái loại người giống như Đan Vân Sơ là luôn cao ngạo lãnh diễm, vĩnh viễn cũng sẽ không thích nữ nhân không phóng khoáng...
Lam Vận sao lại không có nửa phần tao nhã như bình thường, theo lý, Lam Vận là người lâu năm trong ngành thời trang, đáng lẽ ra phải là thành thạo trong việc giao tiếp, thế nhưng tại sao lại ngượng ngùng như các thiếu nữ thông thường đây? Đông Phương Thấm Tuyết cảm thấy Lam Vận ngượng ngùng có vài phần đáng yêu. Còn hơn Lam Vận trước sau như một tao nhã cùng bình tĩnh, Đông Phương Thấm Tuyết càng ưa thích chứng kiến bộ dạng không biết phải làm sao của Lam Vận.
Năm đó nếu là chưa thấy qua Đan Vân Sơ đau khổ, cô nhất định là không thích Đan Vân Sơ. Đông Phương Thấm Tuyết trước đây khi nhìn thấy Lam Vận, luôn luôn là cái loại cho dù núi thái sơn trước mặt sụp đổ sắc mặt cũng không biến, bất kể thời điểm gì cũng không mất đi vẻ tao nhã, người như vậy lẽ ra thật là cho người ta thích cùng ngưỡng mộ, nhưng Đông Phương Thấm Tuyết chính là thực không có cảm giác. Giờ phút này Lam Vận có biểu hiện thất thố như thế, ngược lại làm cho Đông Phương Thấm Tuyết sinh ra một ít hảo cảm. (T/g nói: Đông Phương Thấm Tuyết không phải người hoàn mỹ, nàng cũng có khuyết điểm)
Nhìn thấy Lam Vận mặt đỏ như quả táo, Đông Phương Thấm Tuyết trong mắt ý cười càng đậm, cô lại cảm thấy được trêu đùa cùng khi dễ Lam Vận thú vị, việc khi dễ người này, Đông Phương Thấm Tuyết trước kia chưa bao giờ thử qua, Đông Phương Thấm Tuyết kịp thời ý thức được mình có tâm tính không tốt, sao lại đi bắt nạt kẻ khác. Nhưng tại cái người kia có bộ dạng làm người khác dễ khi dễ thì biết làm sao bây giờ?
"Mặt cậu sao đỏ vậy? Phát sốt sao?" Đông Phương Thấm Tuyết ra vẻ kinh ngạc nói nói, lấy tay áp vào trán Lam Vận, Đông Phương Thấm Tuyết giờ phút này chỉ là đơn thuần muốn trêu đùa Lam Vận, hoàn toàn quên mất cái hành động của mình sẽ khiến cho kẻ nhiều năm thương thầm trộm nhớ mình kia suy nghĩ miên man.
Lam Vận cảm giác được bàn tay hơi lạnh của Đông Phương Thấm Tuyết áp vào trán mình, ầm ầm, não nóng bừng, cô cảm giác toàn bộ máu đều sung lên mặt, đỏ càng thêm đỏ, hơn nữa còn mang đến một cảm giác hoa mắt, Đông Phương đang ở rất gần, gần đến mức có thể mùi thơm trên người cậu ấy, còn có cái tay đang để trên trán mình, đây có tính là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật không? Lam Vận đáng khinh nghĩ đến, đột nhiên cảm giác mình thực đáng xấu hổ, Đông Phương người ta chẳng qua là quan tâm mình một chút, nhưng mà vì cái gì, cô cảm giác ngày hôm nay Đông Phương cực kỳ không giống với thường ngày, giống như, giống như có chút gian ác...
Không, mình sao lại có thể nghĩ xấu cho Đông Phương, Đông Phương là Thiên Sứ, không có gian ác! Lam Vận bắt đầu tự kiểm điểm mình một phen! Đây là điển hình của người chính mình bị bán nhưng ngược lại còn cho tiền người ta.
Đông Phương thấy biểu lộ kinh ngạc của Lam Vận, đột nhiên phát hiện mình hình như trêu đùa quá trớn, cô lập tức thu tay mình về, sau đó dùng nụ cười từ trước tới nay của Đông Phương che dấu vẻ lúng túng.
Đông Phương lấy tay về, làm Lam Vận trong lòng lại sinh ra mất chút mất mát nho nhỏ, lần đầu tiên tiếp xúc thân mật lại diễn ra thật ngắn, làm cho người ta không muốn như vậy.
"Thấm Tuyết, chúng ta một chút cũng không thể sao?" Không hiểu sao, Lam Vận buột miệng nói ra.
Đông Phương Thấm Tuyết đang cười đột nhiên nghiêm lại, vừa rồi thật không nên nhất thời hứng khởi quay lại trêu đùa Lam Vận, hiện tại làm cho không khí xung quanh có chút xấu hổ, Đông Phương Thấm Tuyết có chút hối hận ban nãy nhất thời xúc động...
Lam Vận thấy Đông Phương Thấm Tuyết đang cười đột nhiên nghiêm lại, xem ra mình lại làm Đông Phương giận, cô đem chính mình mắng thầm vài lần.
"Có phải tôi làm cậu không vui?" Lam Vận khôi phục lại bình tĩnh như thường ngày, dùng nụ cười thanh lịch như trước nói xin lỗi, bộ dạng bình tĩnh cùng tao nhã này chính là cái mặt nạ che giấu cảm xúc thật tốt nhất của Lam Vận.
Đây mới là Lam Vận nàng quen thuộc, vĩnh viễn cũng sẽ không mang đến cho người ta áp lực cùng buồn bực, một Lam Vận khéo hiểu lòng người, tựa hồ Lam Vận vừa nãy chẳng qua ngẫu nhiên thất thường, đây mới là Lam Vận, một người làm cho người khác không thể chạm tới được cảm xúc của mình.
"Không đâu, Lam Vận vẫn là rất tốt." Đông Phương Thấm Tuyết lắc đầu cười nói, cái khoảng cách tựa hồ lại xuất hiện. Lam Vận trong lòng ảm đạm không thôi, vừa rồi không nên xúc động buột miệng nói ra, bầu không khí lại bắt đầu xuất hiện một tia lúng túng.
May mà vào lúc đó, Đan Vân Sơ đi ra, hóa giải lúng túng.
"Phải dọn cơm, Lam Vận cô đi xới cơm vào chén đi!" Đan Vân Sơ sai khiến người khác một chút cũng không khách khí, Lam Vận nhíu mày, Đan Vân Sơ cho là mình là người giúp việc nhà cô ta ư?
"Để em." Đông Phương Thấm Tuyết xung phong nhận việc.
"Cứ để tôi, tôi đối với nhà của Vũ tương đối quen thuộc." Lam Vận đột nhiên giữ chặt Đông Phương Thấm Tuyết, đứng dậy đi xới cơm, Đan Vân Sơ thật sự là quỷ chán ghét, cô sẽ không để Đan Vân Sơ sai khiến Đông Phương!
"Thế nào, Đông Phương Thấm Tuyết đến đây, cậu không cao hứng sao?" Diệp Tuyền Vũ thuận miệng hỏi Lam Vận đang xới cơm.
"Ai mượn cậu nhiều chuyện!" Lam Vận khẩu thị tâm phi.
"Đông Phương Thấm Tuyết nhìn như vô hại, nhưng là có âm tính, cô ta thích mang mặt nạ, cho nên cô ta chắc hẳn không thích một nửa kia cũng mang mặt nạ, cậu tốt nhất đem cái mặt nạ của mình vứt bỏ, quấn quít bám chặt lấy, đó là hữu dụng nhất!" Quả nhiên là tình địch hiểu rõ nhất tình địch, Diệp Tuyền Vũ so với Lam Vận hiểu rõ Đông Phương Thấm Tuyết tiềm ẩn một cái gì đó đen tối.
"Diệp Tuyền Vũ, cô là người tớ thích, cho nên trong lòng cậu nghĩ thế nào thì tớ mặc kệ, nhưng không cho phép cậu trước mặt tớ nói xấu cô ấy!" Lam Vận thực trịnh trọng nói cho Diệp Tuyền Vũ chính mình thực bao che khuyết điểm của Thấm Tuyết. Cho dù Lam Vận cũng mơ hồ biết Đông Phương Thấm Tuyết quả thật không giống như vẻ ngoài ôn thiện thân thiết, nhưng là cô không muốn nghe người khác nói người của mình không tốt.
"Lam Vận cậu thật hết thuốc chữa!" Diệp Tuyền Vũ cảm giác lòng tốt của mình bị chà đạp, thật đáng cho cả đời đều không theo đuổi được.
"Cậu cũng như thế thôi, tớ thật sự không nhìn ra Đan Vân Sơ có điểm gì tốt." Lam Vận hờ hững nói, suy bụng ta ra bụng người.
"Cậu thích nghĩ sao thì nghĩ." Diệp Tuyền Vũ cảm giác hảo tâm mình đủ tốt rồi, Lam Vận nếu là không tự tìm ra lối thoát, thì cậu ấy cũng không còn cách nào khác, chuyện tình cảm, người ngoài chỉ có thể đẩy một cái, kết quả thế nào đều dựa vào người trong cuộc.
Có thêm Lam Vận, bữa cơm này không còn vẻ lúng túng nữa, ăn xong, Đông Phương Thấm Tuyết lập tức lấy cớ phải rời khỏi. Lam Vận không dám xung phong nhận việc đưa cô về, nhưng Đan Vân Sơ lấy thân phận chủ nhà yêu cầu Lam Vận đưa Đông Phương Thấm Tuyết trở về, Đông Phương Thấm Tuyết cũng không tiện từ chối, cứ như vậy, Đan Vân Sơ đem Đông Phương Thấm Tuyết cùng Lam Vận cùng nhau tống ra khỏi cửa.
"Tiểu công chúa, tôi sau này không muốn đối tốt với khách như vậy nữa, em xem thật nhiều bát để rửa nha!" Đan Vân Sơ nhìn cái đống trên bàn, nhíu mày nói.
"Không yêu cầu chị rửa." Đây coi là lý do gì?
"Tôi cũng không muốn để Tiểu công chúa rửa bát" Đan Vân Sơ thật là điển hình của người vô tâm, hoàn toàn không suy nghĩ cô cùng Diệp Tuyền Vũ có thể cùng nhau ở chung một chỗ, phần nhiều là nhờ công lao của Lam Vận, vậy mà chẳng biết mang ơn.
"Tại sao không phải là Đông Phương Thấm Tuyết rửa?" Diệp Tuyền Vũ nhíu mày hỏi.
"Em ấy là khách!" Đan Vân Sơ đương nhiên nói.
"Lam Vận không phải là khách sao?" Diệp Tuyền Vũ cảm thấy được Đan Vân Sơ căn bản là không công bằng.
"Lam Vận là bạn từ nhỏ của Tiểu công chúa, cho dù sai bảo thì cũng sẽ không trở mặt với Tiểu công chúa, Thấm Tuyết đây, dù sao còn thiếu em ấy một ân tình, sao có thể mở miệng được?" Một người là người một nhà của Tiểu công chúa, một người lại là khách của Tiểu công chúa, tự nhiên muốn sai bảo người một nhà.
"Cô không phải cũng thiếu Lam Vận một ân tình?"
"Cho nên tôi mới có lòng làm mối cho Lam Vận cùng Thấm Tuyết, ân tình thiếu hai người sẽ có thể đồng thời trả. Bất quá tôi cảm thấy được Lam Vận nhất định sẽ bị Thấm Tuyết ăn đến sít sao, Thấm Tuyết tính tình tốt, em cũng biết em ấy tính tình tốt, nhưng là Lam Vận so với em ấy còn tốt hơn, kia nhất định chỉ có thể bị Thấm Tuyết ăn hết." Quả nhiên là người ngoài cuộc lúc nào cũng rõ hơn, Đan Vân Sơ cũng có thể phân tích được chính xác như thế, đáng tiếc Lam Vận không biết, cho dù biết, cũng sẽ không ở Đông Phương Thấm Tuyết nơi đó chơi xấu, bản chất a, rất khó thay đổi!
"Chị chỉ biết bắt nạt kẻ yếu." Đan Vân Sơ cũng không biết xem lại mình, người này so với ai còn xấu xa hơn nhiều.
"Tiểu công chúa là kẻ yếu sao? Rõ ràng tôi hiện tại mới là kẻ yếu!" Đan Vân Sơ ấm ức nói, Tiểu công chúa hiện tại chính là một tiểu cọp mẹ, không thể bị bắt nạt.
"Tiểu công chúa, nếu không phải xử lý văn kiện, thì cùng tôi xem phim đi!" Đan Vân Sơ đem Diệp Tuyền Vũ từ thư phòng kéo đến phòng khách, kéo vào trong lòng mình, sau hai người ở trên salon xem phim.
"Bộ phim này chán chết!" Diệp Tuyền Vũ oán trách nói, cô nằm nghiêng ở trong lòng Đan Vân Sơ, tuy rằng Diệp Tuyền Vũ rất thích loại cảm giác này, nhưng mà Diệp Tuyền Vũ cũng không chịu được thốt lên.
"Tôi cũng thấy vậy!" Đan Vân Sơ cũng không thật muốn xem TV, cô chính là muốn kéo Diệp Tuyền Vũ bồi tiếp cô ở cùng một chỗ, chứ không phải ném mình buồn chán ngồi một mình mà đi xử lý đống văn kiện kia, bá đạo mà vô cùng tuỳ hứng, nhưng tiếc là người nào đó cũng sẽ không phóng túng với nàng.
"Vậy chị còn kéo em xem!" Diệp Tuyền Vũ tiếp tục oán trách, nói kỳ thật chỉ cần ở trong lòng Đan Vân Sơ, thậm chí không làm gì cũng cảm thấy hạnh phúc.
"Tôi chính là làm cho Tiểu công chúa ở cùng tôi." Đan Vân Sơ ngửi hương thơm từ người Diệp Tuyền Vũ, vuốt vuốt tay Diệp Tuyền Vũ, tùy hứng nói. Ngón tay hai người ý tứ giống nhau, bắt đầu cùng đùa giỡn.
Chính là Diệp Tuyền Vũ trong lơ đãng lộ ra vết sẹo trên cổ tay rất nhanh liền khiến cho Đan Vân Sơ chú ý. Đan Vân Sơ kéo cổ tay áo Diệp Tuyền Vũ lên, thấy được bảy tám vết sẹo sâu cạn không đồng nhất, tâm níu chặt làm có chút phát đau, bảy tám vết này, nhất định chảy rất nhiều máu, nghĩ đến đây Đan Vân Sơ trên mặt liền có chút tái nhợt, tâm liền đau hơn.
Diệp Tuyền Vũ muốn kéo ống thay áo xuống che đi những vét sẹo xấu xí kia, nhưng là môi của Đan Vân Sơ liền dán lên cổ tay mình, đặt lên vết sẹo sâu nhất một cách rất cẩn thận, rốt cục thì Đan Vân Sơ cũng đã đau lòng rồi phải không? Vậy nó cũng đáng giá.
"Rất đau phải không? Tiểu công chúa là đồ ngốc, sao lại tự làm đau mình đây?"