Nữ Nhân Bất Phôi

Chương 84:




Tô Văn Khanh thật sự là vô cùng lãnh tình, nhìn thấy Đan Vân Sơ quỳ một đêm, Tô Văn Khanh sắc mặt cũng không biến đổi, phớt lờ không hỏi, nhìn như không nhìn, làm cho Diệp Tuyền Vũ trong lòng âm thầm tức giận, nhìn thấy người mà mình yêu, chính mình còn luyến tiếc cô ấy phải chịu ủy khuất, hơn nữa lại còn quỳ suốt cả một đêm. Nói như thế nào, Đan Vân Sơ cũng là con gái bà sinh ra, tại sao có thể lãnh khốc như thế, thấy con gái mình quỳ suốt một đêm cũng không một chút rung động đây?
Diệp Tuyền Vũ muốn bồi tiếp Đan Vân Sơ cùng nhau quỳ, nhưng Đan Vân Sơ thế nào cũng không chịu, Đan Vân Sơ tuy mang bao đầu gối nhưng cũng đã sớm chịu không nổi, tuy rằng gia đình không tính là giàu có, nhưng là từ nhỏ đã được baba cưng chìu quen thành thói, như thế chịu tội cũng được xem là lần đầu. Nhưng là Đan Vân Sơ cố nén không cho Diệp Tuyền Vũ lo lắng, cô cũng không muốn Diệp Tuyền Vũ bồi tiếp mình cùng chịu tội.
Kỳ thật tính tinhg Tô Văn Khanh như vậy rất thua thiệt, Đan Vân Sơ khó chịu, Tô Văn Khanh làm sao mà cảm thấy tốt được, chẳng qua là bà quá tốt trong việc thu liễm, người bình thường sao nhìn ra. Tô Văn Khanh một đêm trằn trọc không chợp mắt thậm chí nhiều lần cúi đầu thở dài, cũng chỉ có Đan Kỷ Cương người cùng chăn gối mới biết được. Đan Kỷ Cương đau lòng con gái, cũng đau lòng vợ mình, người ở giữa lúc nào cũng khổ nhất.
"Mẹ của chị tâm thật như đá, nguội lạnh đến không hợp tình người, cũng không từ hạ thủ." Diệp Tuyền Vũ đau lòng Đan Vân Sơ, không khỏi oán hận Tô Văn Khanh, Tô Văn Khanh quả thật cũng coi như thật sự cay nghiệt, người phụ nữ như vậy cơ hồ không có nhược điểm.
Đan Vân Sơ nghe được liền nhíu mày, cô không thích Tiểu công chúa nói xấu mẹ mình, ở cô xem, mẹ của cô sinh cô nuôi cô giáo cô, nhưng cô lại gây ra cho bà thất vọng tức giận, nên cho dù quỳ thêm mấy ngày cũng phải. Mình thích con gái, mặc dù nói không sai, nhưng là đối với cha mẹ mình mà nói, cũng không thể nói là đúng.
"Tiểu công chúa, bà là mẹ tôi, em cảm thấy bà không tốt, cũng không cần ở trước mặt tôi nói, tôi nghe không vui." Đan Vân Sơ quỳ một đêm, sắc mặt có chút mệt mõi, đi đứng sớm đã run lên, nhưng cô vẫn nghiêm túc nói với Diệp Tuyền Vũ.
Diệp Tuyền Vũ không nói, Đan Vân Sơ nói cũng hợp lý, nhưng là cô cũng không phải là muốn nói Đan mẫu không tốt, chẳng qua vì là một lòng lo lắng cho cô ấy, cô ấy trái lại không cảm kích, Diệp Tuyền Vũ trong lòng có chút hơi hơi khó chịu.
Đan Vân Sơ cũng biết Diệp Tuyền Vũ bất quá là lo lắng cho mình, cũng sợ lời của mình làm Diệp Tuyền Vũ trong lòng buồn bã, nên tiếp liền tìm đề tài nói.
"Chữ đầu tiên tôi học được là do mẹ tự tay dạy, từng chữ từng chữ dạy tôi, tính nhẫn nại của bà là thần kỳ tốt, nhất nhất dốc lòng không ngại phiền toái mà dạy. Tính nhẫn nại của tôi luôn rất kém, viết ngoáy vài chữ coi như xong, nhưng là bà luôn nhất lòng uốn nắn cho tôi, tính cách của bà luôn là vậy, kiên định đến làm cho người ta không thể không thỏa hiệp. Tôi đến bây giờ vẫn viết chữ rất đẹp, đó là nhờ bà kiên trì dạy.
Tôi đến bây giờ còn nhớ rõ, bà bắt đầu dạy tôi vẽ tranh, bức tranh đầu tiên tôi vẽ đã khiến cho bà cười, bà không phải là người dễ dàng khen người, nên mỗi lần được khen, bản thân sẽ cảm thấy được cảm giác đạt được thành quả. Nhưng là về sau tôi lại sính ngoại không chọn tranh sơn nước, đó là lần đầu tiên ở trước mặt làm bà thất vọng.
Bà từ nhỏ đã muốn cho tôi độc lập, lúc bốn tuổi, bà cho tôi một mình ngủ trên giường nhỏ, tôi trong lòng là rất sợ hãi, nhưng là cố tình hết lần này đến lần khác vẫn nhắm mắt làm ngơ, cho nên bất quá phải chịu, trong lòng bắt đầu có chút oán bà, nhưng là về sau tôi phát hiện chỉ một động tác nhỏ của tôi, đều sẽ đem bà bừng tỉnh, khi đó, tôi liền biết, tôi đối với mẹ là vô cùng trọng yếu, tuy rằng bà không bao giờ nói. Tình yêu cả bà không thể hiện quá nhiều, nhưng sẽ theo thời gian chậm rãi lắng đọng xuống, rồi một ngày sẽ phát hiện kỳ thật nó rất nhiều.
"Tôi từ nhỏ luôn hy vọng sẽ làm được theo những nguyện vọng của bà, nhưng là tôi dần dần phát hiện, tôi từ từ làm trái với tất cả những nguyện vọng của bà, tuy là những kinh nghiệm lúc sau nói cho tôi biết, đại bộ phận thời gian đều là tôi làm sai. Tôi làm sai, bà sẽ không trách phạt, nhưng bà sẽ khiến tự bản thân suy nghĩ lại, từ nhỏ bà không bao giờ nói một câu nặng, nhưng là ánh mắt của bà, sẽ khiến bản thân cảm thấy được là chính mình đã sai lầm. Tôi mặc dù biết mình sai lầm, nhưng là lần sau vẫn tái phạm, tôi trong lòng không bao giờ an phận, nhưng ngoài mặt tôi vẫn không muốn làm bà thất vọng, cho nên trước mặt bà, tôi đều làm bộ là rất biết điều, nhưng sau khi ra khỏi tầm mắt bà, tôi cuối cùng cũng là vô pháp vô thiên. Lúc niên thiếu của tôi không có sự kiềm chế của bà, thậm chí so với em thấy bây giờ còn hư hỏng hơn rất nhiều..." Đan Vân Sơ đột nhiên cảm giác mình thật sự trưởng thành, Đan Vân Sơ cảm thấy được trong cuộc sống của cô, có hai người phụ nữ quan trọng nhất, một người chính là mẹ, còn người kia chính là Tiểu công chúa. Tự trong tiềm thức nói với mình, không cần phải trải qua sự xa cách, không nên càng ngày càng tách xa. Một người khác lại là ở bốn năm về trước, sau một lần vô ý chịu đã kích, làm cho mình trôi nổi bất định, tâm không thể nào an phận được mà chìm xuống. Nếu như nói Tô Văn Cơ là không thể dạy dỗ, thì kia chính mình cũng là rất khó giáo hóa.
"Đan Vân Sơ, em yêu ai sẽ yêu cả đường đi." Diệp Tuyền Vũ biết, Đan Vân Sơ muốn mình giống cô ấy đều tôn trọng mẹ cô, con người thật sự rất kỳ lạ, giống như một Đan Vân Sơ không tim không phổi như vậy, không ngờ thật hiếu thuận. Bởi vì mẹ ở trong lòng Đan Vân Sơ trọng lượng quá nặng, Diệp Tuyền Vũ càng thêm kiên định, trận này đúng chỉ là có thể thắng, không thể thua.
"Tiểu công chúa thật tốt!" Đan Vân Sơ nghiêng người sang người Diệp Tuyền Vũ.
"Đan Vân Sơ, nếu là bà vẫn thực kiên định, chị có thể hay không..." Diệp Tuyền Vũ lo lắng hỏi.
"Sẽ không, tôi đã muốn cái gì, thì sẽ là luôn luôn kiên định, tôi tin tưởng cuối cùng mẹ cũng sẽ chấp nhận, chỉ cần có quyết tâm. Tôi yêu em, mẹ tôi cuối cùng nhất định cũng sẽ biết, bởi vì bà cũng yêu tôi."
Diệp Tuyền Vũ mới hơi yên tâm, nhưng là cứ để Đan Vân Sơ quỳ đến khi Tô Văn Khanh chịu thỏa hiệp, quá trình này rất xa xôi, mà quá trình này đau lòng nhất cũng là mình, Diệp Tuyền Vũ muốn cạy mở khối đá Tô Văn Khanh này. Diệp Tuyền Vũ tin chắc trên thế giới này không có gì là không thể đánh bại, chính là có tìm được chìa khóa mấu chốt hay không, Diệp Tuyền Vũ kín đáo chuyển động đầu óc của nàng.
Thân ảnh màu trắng sau cửa hơi hơi cử động, sau đó nhíu mày xoay người rời đi.
Tô Văn Khanh kéo bức vẽ ra, nhưng làm gì tâm cũng không tâm bình khí hòa được, sau khi Văn Cơ mất một thời gian dài, lòng của bà cũng như thế không thể yên tĩnh. Lời nói của Vân Sơ, không phải là một cú sốc lớn đối với bà, Vân Sơ so với Văn Cơ hiểu chuyện, nhưng là cô gái cùng cô gái ở cùng nhau thật sự có được không? Từ nhỏ cái giáo dục truyền thống của Trung quốc đã được nuôi dưỡng trong Tô Văn Khanh, một Tô Văn Khanh từ trong xương tủy đã tiếp nhận quốc học, không thể tìm ra lý do một cô gái sao lại cùng cô gái ở với nhau.
Không được, tuyệt đối không được! Tô Văn Khanh trong lòng lại bác bỏ.
Đan Vân Sơ một mực quỳ cho tới trưa, tuy rằng Đan Kỷ Cương khuyên hồi lâu, cũng không có hiệu quả, đành phải tìm đệm để cho Đan Vân Sơ không cảm thấy quá khó khắn, chính là Đan Vân Sơ kiên quyết không dùng, cô nghĩ, chỉ có thể so với bà kiên định hơn, bằng không trận chiến này tuyệt đối không thể chiến thắng.
"Vân Sơ vẫn còn quỳ sao?" Tô Văn Khanh đột nhiên buông bút hỏi, làm Đan Kỷ Cương mừng rỡ trong lòng, Khanh xem ra còn có hy vọng mở lòng.
"Vẫn quỳ, bắt đầu từ tối qua, không nghĩ ngơi, chắc cũng đã quỳ mười mấy tiếng rồi, người sắt còn chịu không nổi, huống chi Vân Sơ từ nhỏ cũng chưa từng chịu qua gian khổ dạng này..." Đan Kỷ Cương đau lòng nói, hắn cũng không tin Khanh không đau lòng, trái lại chắc hẳn còn đau lòng hơn mình.
"Con gái sao lại làm tôi khó xử đây?" Tô Văn Khanh nói xong, tiếp tục miệt mài vẽ tranh, chỉ có Đan Kỷ Cương biết, bức họa này là bắt đầu từ buổi sáng, nhưng chỉ vẽ được vài nét.
"Khanh, Vân Sơ vui vẻ là tốt rồi, cứ để tùy con nó đi, đứa bé kia không dễ dàng yêu người, ngoại trừ Tiểu công chúa, nó cũng không còn cách nào theo nguyện vọng của em, sẽ không lập gia đình rồi sinh con..." Đan Kỷ Cương tiếp tục khuyên, hắn tự nhiên cũng muốn con gái mình giống con gái của người ta, lập gia đình sinh con, nguyện vọng của cha mẹ hắn hiểu rõ, nhưng là Vân Sơ đứa bé kia từ nhỏ đã không giống những đứa nhóc nhà người ta, thôi, con cháu tự do con cháu phúc.
Tô Văn Khanh bút trong tay bỗng ngừng một chút, vì cái gì muội muội như thế, đến con gái cũng như vậy!
"Không được, liền không được!" Tô Văn Khanh ngữ khí vẫn là thực kiên định, có lẽ cũng không hoàn toàn nói cho Đan Kỷ Cương nghe, thực ra bà không phải là không có chút rung động.
"Đan Vân Sơ, chị đứng lên, em sợ chị sẽ quỵ chết, bà cũng sẽ không thỏa hiệp, không được, em phải nghĩ cách..." Diệp Tuyền Vũ nóng lòng, Đan Vân Sơ sắc mặt thoạt nhìn phi thường nhợt nhạt, nếu tiếp tục quỳ, cô sợ chân Đan Vân Sơ sẽ phế đi.
"Tiểu công chúa, không có gì đáng ngại, tôi còn có thể quỳ tiếp, em không cần lo lắng như vậy..." Đan Vân Sơ ngữ khí có chút suy yếu an ủi Diệp Tuyền Vũ, nhưng là không những an ủi được Diệp Tuyền Vũ, ngược lại còn làm cô lo lắng hơn. Tô Văn Khanh là người, chỉ cần là người, nhất định sẽ có điểm yếu lòng, có lẽ cái điểm yếu lòng kia chính là mẹ của mình, mà cho dù là không phải, tổng yếu cũng phải thử một lần, chứ không thể cho Đan Vân Sơ tiếp tục quỳ như thế này.
"Chị chờ em, em không thể để một mình chị cố gắng, em cũng phải dùng cách của em." Diệp Tuyền Vũ theo Đan Vân Sơ nói xong, đứng dậy tìm Tô Văn Khanh.
Cô thấy Tô Văn Khanh vẫn còn vẽ tranh, chứng kiến Tô Văn Khanh bộ dạng bình tĩnh tự nhiên, cô liền có chút tức giận, người đang quỳ kia chính là con của bà, chẳng lẽ bà một chút cũng không đau lòng?
"Dì, dì thật sự muốn Vân Sơ tiếp tục quỳ sao?" Diệp Tuyền Vũ hỏi, ngữ khí có chút bức người.
"Không liên can đến người ngoài." Tô Văn Khanh ngữ khí như trước hờ hững, Tô Văn Khanh vẫn là xem người ngoài là người ngoài, ngay cả giận cá chém thớt đều không có.
"Người ngoài? Trên người của con chính là dòng máu Tô gia của dì, cái này cũng coi như người ngoài sao?" Diệp Tuyền Vũ cười hỏi, làm Đan Kỷ Cương cả kinh, Tiểu công chúa muốn làm cái gì?
"Có ý gì?" Tô Văn Khanh nhíu mày hỏi.
"Con là con gái của Tô Văn Cơ, là con của muội muội dì!" Diệp Tuyền Vũ nói xong, Tô Văn Khanh trên mặt quả nhiên kinh ngạc, Văn Cơ có con, sao mình lại không biết? Tô Văn Khanh nhìn về phía Đan Kỷ Cương, nhìn biểu tình của Đan Kỷ Cương hiển nhiên cũng là đã biết, bọn hắn che giấu mình nhiều chuyện như vậy, còn có cái gì mình không biết đây? Tô Văn Khanh trong lòng có dự cảm bất thường.
"Chuyện kia cô đã biết, vậy các cô là loạn luân..." Tô Văn Khanh cảm giác có chút hoa mắt, loạn luân hai người này cũng không xem là vấn đề sao? Hai người này không biết đạo đức là gì sao?
"Loạn luân thì thế nào, chúng con đều là con gái, lại không sinh con, chúng con yêu nhau cũng không hại đến người khác, chẳng lẽ có sai sao?" Diệp Tuyền Vũ hỏi Tô Văn Khanh, vì cái gì nhất định phải bị bà phán tội chết.
"Diệp Tuyền Vũ đủ rồi!" Đan Kỷ Cương tức giận hướng Diệp Tuyền Vũ quát, cảm giác mình thân thể vợ mình như lảo đảo muốn ngã, càng sợ Diệp Tuyền Vũ nói lời không nên nói, hắn không thể để cho Diệp Tuyền Vũ nói chuyện này.
"Các người rốt cuộc còn giấu tôi chuyện gì?" Tô Văn Khanh không nhìn Đan Kỷ Cương mà nhìn thẳng vào Diệp Tuyền Vũ hỏi.
"Muội muội của dì cũng chính là mẹ của con, cũng giống như con và Đan Vân Sơ, bà ấy yêu dì, nhưng chính là bà biết dì sẽ không chấp nhận, cho nên không bao giờ để cho dì biết. Không thể mở miệng nói yêu, cuối cùng đem bà bức đến điên, nên bà mới dùng thuốc phiện để tự mê hoặc bản thân, cái thứ tình yêu cấm kỵ yêu lên chính tỷ tỷ của mình, có phải hay không nên xuống địa ngục? Có phải hay không cảm thấy bà chết cũng đúng đây?" Diệp Tuyền Vũ nói, đây vốn là không công bằng, một người thì có cuộc sống hạnh phúc, một người thì thống khổ đến phải tìm giải thoát từ cái chết, và cái người sống hạnh phúc kia thì hoàn toàn không biết sự tình gì, cô thay mẹ mình bất bình.
Tô Văn Khanh sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch,"Đan Kỷ Cương, cô ta nói có đúng không?" Tô Văn Khanh hi vọng Đan Kỷ Cương tự nói với mình, đó không phải là sự thật, Văn Cơ thế nào lại yêu mình, em ấy sao có thể yêu mình, hai người là tỷ muội, cùng một dòng máu với nhau, bà vẫn cho rằng Văn Cơ bám dính lấy mình bất quá là tình cảm tỷ muội mà thôi...
Đan Kỷ Cương im lặng ngầm thừa nhận, Khanh quả thực có quyền được biết, tuy rằng hắn không muốn Khanh biết, đây đối với Khanh thật sự là một đả kích lớn, Đan Kỷ Cương trong lòng đối Diệp Tuyền Vũ có chút bất mãn, Tiểu công chúa đem giấy đi chọc thủng, mặc dù cô so với ai khác là có tư cách hơn ai khác để chọc.
"Đan Kỷ Cương, anh nói! "Đan Kỷ Cương vẫn im lặng làm cho sắc mặt Tô Văn Khanh càng thêm trắng bệch.
"Uh!" Tô Văn Khanh thân thể sau khi nghe thấy cái chữ đó như không chống đỡ được, Đan Kỷ Cương lo lắng ôm lấy cơ thể vợ mình, vẻ mặt lo lắng.
"Dì, vì dì mà con từ nhỏ đã không có mẹ rồi, con không muốn dì đem người con yêu nhất mang đi, nếu như thế con cũng sẽ chết, dì, xem như con xin dì được không?" Diệp Tuyền Vũ rưng rưng quỳ xuống, thoạt nhìn như vô cùng bi thương, cô giờ phút này là lấy thân phận con gái của Tô Văn Cơ mà cầu xin Tô Văn Khanh.
Tô Văn Khanh liếc nhìn Diệp Tuyền Vũ một cái, rồi hôn mê.
Đan Kỷ Cương cũng liếc mắt nhìn Diệp Tuyền Vũ một cái, quả nhiên là con gái của Văn Cơ, tính khí giống nhau cay độc, trừ bỏ người mình yêu, người khác đều không trọng yếu. So với vừa rồi bức người, giờ phút này thoạt nhìn lại đáng thương như vậy, rốt cuộc là ai sai đây? Ai cũng không sai, cô ta bất quá là quá yêu con gái mình, sai chính là vận mệnh, đều trộn lẫn đến một khối.
Diệp Tuyền Vũ làm như vậy không dám để cho Đan Vân Sơ biết, cô cũng lường trước là Đan Kỷ Cương cũng sẽ không nói cho Đan Vân Sơ, tuy rằng Đan Kỷ Cương trong lòng hiện tại sẽ có chút vướng mắc, nhưng là cũng nhanh tiêu tan. Vì Đan Vân Sơ, cô không thể không mạo hiểm, vết sẹo này bất đắc dĩ mới phải vạch trần ra, cô cũng không muốn vạch, nhưng là chuyện này vốn là nên do mình nói.
Tô Văn Khanh, đây là bà thiếu tôi, bà không có sai, nhưng là bà hại tôi từ nhỏ không có mẹ, đây không phải là không đúng sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.