Tô Hinh Nhi vội vã hỏi muốn làm cái gì, nàng không biết làm, chỉ sợ cản trở.
Tô Mạt liền nghiêm túc giảng giải cho bọn họ, lúc này ngũ hoàng tử cùng Tô Việt tới đây, mọi người hành lễ xong, lão phu nhân thỉnh Hoàng Phủ Giác ngồi.
Hoàng Phủ Giác chỉ ngồi phía dưới bà.
Hắn vận một
thân trường bào gấm màu tím sẫm đẹp đẽ quý giá, các loại hoa văn tùng
trúc mai dựa theo ánh sáng mà chiếu ra màu sắc khác nhau, biểu hiện ra
sắc điệu đậm nhạt bất đồng, trong sự cao quý đẹp đẽ kia tăng thêm vài
phần thanh nhã.
Hắn cười nói:“Mẫu phi kêu ta lại đây nghe hiệu lệnh của lão phu nhân, lão phu nhân có sự tình gì xin cứ phân phó.”
Lão phu nhân mỉm cười,“Ta lớn tuổi như vậy, không chơi nổi mấy trò thanh
niên các ngươi. Cứ để ngũ nha đầu làm thủ lĩnh đi, ngũ điện hạ nếu có
chút thời gian, thì xin hỗ trợ một tay.”
Hoàng Phủ Giác hướng Tô Mạt cùng đại tiểu thư ôm quyền, cười nói:“Cung kính không bằng tuân mệnh .”
Tô Mạt liền đem kế hoạch của mình nói cho hắn nghe, vừa nghe thấy cái gì
là bánh kem bơ sữa, Hoàng Phủ Giác hiếu kỳ nói:“Bơ là cái gì? Là phô mai sao?”
Tô Mạt suy nghĩ một hồi, khoa tay múa chân,“Kỳ thật không
sai biệt lắm, có chút khác với phô mai, cần...... Nói thế nào nhỉ, chính là có thể làm phình lên!”
Hai tay nàng làm động tác miêu tả, ôm thành quả cầu.
Tô Hinh Nhi chen vào nói:“Vậy không phải là làm bánh bột ngô sao?”
Nàng ta vốn cũng không biết nhiều, tay chân cũng không chăm chỉ, sau này có
đi qua Hương lâu, tiếp xúc nhiều hơn cùng bọn hạ nhân, biết ăn bánh bao, bánh bột mì…, là loại dùng bột mì làm nguyên liệu dẫn làm thành khối
bột, sau đó để phát chua, sau đó mới làm thành bánh bao đem đi hấp.
Thấy bộ dáng Tô Mạt nói đến chỗ bột bánh nở ra, bộ dáng giống hệt như cái bánh.
Tô Mạt cắn môi, tròng mắt đảo qua đảo lại nhanh như chớp, mọi người chỉ
cảm thấy nàng giống loại tiểu động vật giảo hoạt, nhìn thấy mà trong
lòng thoải mái dễ chịu.
Hoàng Phủ Giác ngưng mắt nhìn nàng, xem
bộ dáng nàng đơn thuần đáng yêu như vậy, làm sao giống với nữ hài tử đêm qua vô lực yếu ớt, nàng luôn như một câu đố, vốn còn muốn sáng sớm tìm
nàng an ủi vài ba câu.
Kết quả nàng không biết trốn đi nơi nào
rồi, hắn liền tới nơi này tìm nàng, nàng chẳng những khôi phục như lúc
ban đầu, còn tràn ngập sức sống, căn bản như không thấy qua tia sắc ảm
đạm trong mắt.
Đôi mắt nàng to đen ươn ướt, hàng lông mi dài chớp a chớp a, giống như hình đầu chú nai con, hắn lại nghĩ tới đêm qua,
nàng chắc là bị sợ hãi, lông mi rũ xuống, trong ánh mắt đẹp như hắc bảo
thạch ấy tràn ngập sự nhu nhược bất lực.
Chính là nàng quá kiên cường, căn bản không cho người ta có cơ hội nhìn thấy.