Nàng luôn như khối ánh sáng, chiếu rọi người khác, không cho phép người khác nhìn thấy sự ảm đạm của nàng.
Tô Mạt vừa chỉ chỏ biểu diễn cẩn thận một hồi, đem công nghệ làm bánh nói
ra kĩ càng, điều này nàng có được là nhờ trước đây có nhà cô bạn chiến
hữu mở tiệm bánh ngọt, nàng có một thời gian muốn có tiền đi ra ngoài
thám hiểm cùng bạn bè, cha mẹ cùng ông nội ngoài ý muốn là nhất trí phản đối, nàng đành phải đi qua nhà chiến hữu làm công.
Dựa vào cá
tính thích ham học thích tìm hiểu ra ngô ra khoai những thứ mới mẻ thú
vị, làm bơ đương nhiên không thành vấn đề, bánh kem do nàng làm ra, có
thể sánh bằng siêu cấp sư phụ làm ra ấy chứ, đồng thời lại có rất nhiều
sự phát huy thêm vào -- đương nhiên cái loại phát huy này khách hàng
người ta liền cự tuyệt !
Tuy rằng cuối cùng kì thám hiểm của nàng đi không thành, tiền kiếm được cũng bị mẹ tịch thu, nhưng công nghệ làm bánh ngọt lại học xong.
Sau khi nghe xong, Hoàng Phủ Giác
nói,“Có chút giống với cách làm sữa đặc, tô điểm sơn, nhưng...... lại
không giống hoàn toàn. Cần trắng như tuyết...... Còn cần nhưỡng (men)
rượu trái cây......”
Đụng phải ánh mắt tự tin của Tô Mạt, hắn cũng không nghi ngờ nữa,“Ta đây đi chuẩn bị nguyên liệu.”
Kim Kết vội hỏi:“Tề vương điện hạ đã đi rồi.”
Hoàng Phủ Giác đứng dậy,“Nhị ca chỉ sợ bị tìm không được đầy đủ, ta đi giúp giúp hắn.”
Dù sao Hoàng Phủ Cẩn không được sủng, hơn nữa muốn thu thập nhiều sữa bò
như vậy liền có chút khó khăn, dù sao Đại Chu không phải là quốc gia mỗi ngày đều sử dụng sữa bò, cho dù có cũng là học theo người Hồ phương bắc dùng.
Trận đấu giữa nữ hài tử với nhau, hai ngày nữa mới
thi, dù sao cũng cần thời gian chuẩn bị, mà hai ngày này chính là ngày
nở mày nở mặt của nhòm thanh niên.
Buổi trưa trên yến hội, hoàng
đế cùng nhóm triều thần nói cười vui vẻ, dương dương tự đắc, vài vị phi
tần âm thầm phân cao thấp, ngay cả các vị quan có dẫn theo các phu nhân
cũng không có thoải mái giống buổi sáng, đều rất ý tứ.
Lúc này đi sai một nước, đều là đòn trí mạng.
Nhóm thiếu niên càng vô tâm vô tư, bởi vì buổi chiều môn cầu trường chính là thời cơ bọn hắn đại thi triển thân thủ.
Đội mã cầu của hoàng gia, kỳ thật chính là các huynh đệ nhà huân quý (
những gia tộc có công với triều đình), bọn họ không thể tham gia khoa
cử, chỉ là dựa vào sự che chở của hoàng đế, bất đồng với lớp công tử của quan lại trong triều.
Bọn họ vẫn phải tham gia khoa cử.
Điều này cũng là sự khác biệt giữa huân quý cùng quan viên xuất thân từ khoa cử.
Tô Mạt đi theo lão phu nhân ngồi ở vị trí Lễ bộ quy định Tô gia được ngồi vào, cũng không có đi tới trước mặt hoàng đế góp vui.
Bởi vì hoàng đế cố ý sắp người của Tống gia ngồi cùng hắn, mặt khác còn có
vài vị trưởng công chúa, hắn vốn có hai huynh đệ, năm đó đều ở trên
chiến trường hy sinh bảo vệ triều đình.