Tô Văn Nhi vội cười
nói:“Đều là công quý phi nương nương dạy hảo, ít nhiều công chúa và Miên tỷ tỷ, Dung Hoa muội muội, còn có Ngũ Ca ca hỗ trợ.”
Hoàng quý phi trong lòng cao hứng, khoát tay áo nói:“Thưởng!”
Tú Nga lập tức sai người đi lấy nén vàng thỏi bạc, cùng với gấm vóc và
những thứu khác thưởng cho đám người Tô Văn Nhi, phá lệ cho Tô Văn Nhi
một bộ đồ trang sức giá trị xa xỉ, để xứng với loại gấm vóc mới được
ban, đến lúc đó có thể ở tiết đoan ngọ … hay các ngày đại lễ khác vận.
Tô Văn Nhi nhắc nhở nói:“Quý phi nương nương, không bằng dâng lên bệ hạ dùng thửu trước.”
Bọn họ nhìn chằm chằm, Tú Xuân uyển không ai đưa qua cho hoàng đế dùng thử, nàng tặng trước, nếu đến lúc đó có đụng độ, thì phải là nàng làm trước, Tô Mạt học trộm của nàng.
Hoàng quý phi hai mắt sáng ngời,“Rất tốt.”
Tô Văn Nhi liền đem một cái bánh kem xinh xắn, to bằng bàn tay đựng trong
một đĩa sứ trắng, sau đó đậy một cái bát lên, cất vào trong hộp đựng
thức ăn.
Tống Dung Miên nhân tiện nói:“Nương nương, cho phép ta
cùng công chúa đưa đi, đều là Tô muội muội ra sức, ta không có giúp đỡ
được gì, cũng nên làm chân sai vặt chút.”
Hoàng quý phi trong lòng cao hứng, phất phất tay,“Đi thôi.”
Lại kêu Tô Văn Nhi ngồi xuống cùng nàng đang dùng bữa.
Tống Dung Hoa cũng nói muốn đi một chút, liền cùng đi .
Tô Văn Nhi đột nhiên nhớ tới cái gì, vội nói với hoàng quý phi nói:“Nương
nương, có một chuyện quan trọng ta quên dặn dò Miên tỷ tỷ .”
Hoàng quý phi thấy thế, phân phó cung tì,“Mau dẫn Tô tiểu thư đuổi theo.”
Tô Văn Nhi liền cáo lui, vội vàng đuổi theo.
Ánh tà dương chưa rớt xuống đất vẫn treo ở đắng Tây, ánh chiều tà chậm rãi, dáng người Tô Văn Nhi yểu điệu, uyển chuyển như gió vờn liễu.
Vừa vặn hai gã ngự tiền thị vệ từ trong cửa nhỏ bên phải đi ra, thân vận
trang phục thêu đai lưng giắt đao tư thế hiên ngang, khí thế dâng trào,
đi đứng ngang tàng dàn hàng ngang.
Thời điểm Tô Văn Nhi muốn
tránh đụng phải thì đã trễ, bị đao của một gã thị vệ cọ vào một chút, Tô Văn Nhi duyên dáng kêu lên một tiếng, lập tức té ngã.
Thị vệ kia phản ứng lanh lẹ, vội chụp cánh tay tới, vồ lấy vòng eo của nàng, mới không có làm cho nàng bị ngã xuống lan can.
Tên thị vệ kia đai lưng bó sát, đôi mắt đẹp tuấn lãng, thần thái phấn khởi, vừa nhìn thấy liền biết được là một người trong đám công hầu đệ tử từ
nhỏ được sủng ái mà lớn lên, chưa từng chịu qua một chút ủy khuất, giống bảo bối được người ta che chở lớn lên.
Ánh mắt trong suốt như nước, tươi cười đơn thuần như ánh mặt trời, không có một chút tối tăm.
Tô Văn Nhi cuống quít thi lễ nói lời cảm tạ.