Thị vệ kia dừng ở hai
má đỏ bừng kiều diễm của nàng, thân thiết nói:“Vị tỷ tỷ này, không làm
thương tổn đến ngươi chứ, rất xin lỗi!”
Tô Văn Nhi vội nói không sao.
Cung tì bên cạnh cười nói:“Cố thị vệ, người cũng quá hăng hái đi, tiếp qua vài năm nữa, chỉ sợ muốn đi ngang a.”
Nàng xoay người nói với Tô Văn Nhi:“Đây là tam công tử của Thừa Viễn hầu
chúng ta hầu Cố Chiêu Cố thị vệ, mới tham gia tùy giá không bao lâu.”
Tô Văn Nhi cảm tạ, nhìn cố chiêu, lại đụng phải hắn đang mỉm cười sáng
ngời, nàng cảm thấy hoảng hốt, vội cúi đầu cáo từ bước nhanh đi.
Nàng đi quá mau, chiệc khăn được nhét vào trong tay áo liền bay ra ngoài,
nhưng không phát giác, rất nhanh chuyển qua cửa hông biến mất không thấy dạng.
Cố Chiêu kêu vài tiếng, các nàng không có quay đầu lại,
vội vàng đi, hắn việc chạy tới nhặt lên chiếc khăn, thấy mặt trên thêu
một lùm hoa lan tú nhã, bên cạnh một chữ nho nhỏ “Văn”, nét thêu mảnh
khảnh uyển chuyển, giống hệt như nàng, yêu kiều uyển chuyển động lòng
người.
Thị vệ bên cạnh không kiên nhẫn nói:“Cố Chiêu, đi rồi, nữ nhân trong cung không nên nhìn loạn.”
Cố Chiêu lên tiếng, chóp mũi giống như còn quanh quẩn vương vấn mùi hương
của nàng, giống hoa lan lại giống cái gì khác, hắn lại quay đầu nhìn
thoáng qua, không thấy gì hết, đành phải cười nói:“Đi thôi.”
Trong lòng lại nói thầm, nàng nếu cùng nhóm cung tì của hoàng quý phi ở chung một chỗ, vậy nàng chính là nữ quan trong cung hoàng quý phi?
Nhưng hình như lại cũng không giống?
Cố Chiêu mới tới không lâu, mặc dù ở ngự tiền phụng giá, bất quá cũng
không lộ diện ở trước mặt mọi người, chỉ là hộ vệ ở một số cung thất
tuần tra, có thể nhận ra mấy tay chạy việc cho nhóm phi tần, cũng không
quen với đám người thân cận bên người nhóm nương nương.
Thị vệ kia lớn tiếng nói:“Đừng lề mề, quý phi nương nương tìm đó.”
Hai người bước nhanh đi, vào cung, hoàng quý phi đã dùng bữa xong, đang ở
đường hành lang bên ngoài tản bộ, chọc ghẹo chú chim trong lồng mà tiểu
thái giám đang giơ cao lên.
Hai người bước lên phía trước quỳ một gối xuống hành lễ.
Hoàng quý phi cười cười,“Đứng lên đi, bản cung có chuyện giao cho các ngươi đi làm.”
Hai người cúi đầu nói thỉnh phân phó.
Hoàng quý phi khều khều ngón tay, làm cho chim hoạ mi mổ môt trên ngó tay nàng, nhìn Tú Nga liếc mắt một cái.
Tú Nga hiểu ý, lập tức nói:“Các ngươi đi theo ta.”
Ước chừng qua không đến nửa canh giờ, hai người kia lại vội vàng trở về, trên trán đẫm mồ hôi, hiển nhiên là chạy về đây.