Tô Mạt lắc đầu, cười
nói:"Ta liền đứng ở nơi này, ôm cây đợi thỏ. Ta có kì binh hiểm chiêu,
đương nhiên không sợ bọn họ âm mưu quỷ kế . "
Nói xong, nàng gọi bọn nha đầu Kim Kết đi cùng nàng.
Kim Kết tuy rằng sốt ruột, nhưng cũng lập tức đi theo.
Bên kia đại tiểu thư lại đột nhiên chấn động, câu này Mạt nhi, thế nhưng
làm cho nàng như vén lên đám mây mù, tự mình dùng một kì chiêu mở màn,
nhưng sau đó lại tính toán không muốn bị phương pháp chơi vững vàng của
đối phương khinh thị, liền cũng lấy lối chơi ổn định để ứng phó.
Kết quả tự mình làm hỏng thế trận của mình, nay rơi vào thế lực bất tòng tâm.
Nàng cắn chặt môi, hạ quyết tâm, dứt khoát xuất ra hiểm chiêu .
.. . . . .
Chiêu này vừa xuất ra, chặn chết thế cờ trước mắt, trên bàn cờ lại tái hiện
thế cục cũ, mọi người vây xem đều cả kinh, có người nhịn không được bắt
đầu xì xào bàn luận.
Hoàng đế lại nhìn Tô Nhân Vũ một cái, cười
nói, "Ái khanh, tiểu nha đầu ma lực cường đại a, ngay cả Nhu nha đầu ổn
trọng như thế, cũng bị nàng ta ảnh hưởng ."
Chiêu cờ này, thực rõ ràng là chiêu thức của Tô Mạt, hắn cơ hồ mỗi ngày đều cùng nha đầu đó
đánh cờ, thấy hai mắt nàng ta giảo hoạt nhanh như chớp chuyển một cái,
nghe thấy tiếng cười như chuông bạc vang lên không giống với người khác
hầu hạ thánh giá cẩn thận dè dặt ngay cả thở mạnh cũng không dám. . .
Lúc bắt đầu nàng tựa hồ trả lại cho hắn vài phần mặt mũi, sau đó, nàng dùng ánh mắt thực trong suốt nhìn chăm chú vào hắn, sau đó thoải mái cười
nói: "Bệ hạ, ngài thua rồi."
Đối với một bậc chí tôn mà nói, thừa nhận chính mình yếu thế, thua cuộc, khuất phục, thậm chí là người khác
có một chút không thuận tâm tư mình, đó sẽ gánh chịu sự phát tác, đổ
máu, chết người.
Hắn cũng bởi vì tính khí không tốt đã giết qua
không ít người, nếu đổi lại một người khác nói như vậy với hắn, hắn nhất định ngoài mặt sẽ không thể hiện gì, nhưng trong lòng giận dữ, tìm cơ
hội xử trí hắn .
Cũng không biết vì sao bởi vì là nha đầu này,
hắn thế nhưng còn có thể cười lanh lảnh, trêu chọc nha đầu đó, "Trẫm
cũng có cái không am hiểu a."
Nha đầu kia cũng biết tạo niềm vui
cho người khác, lập tức đáp lại một câu, "Nếu bệ hạ lấy chín mươi chín
phần trăm tinh lực dùng để an bang trị quốc, còn lại chút tinh lực này
còn có thể cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, kỵ xạ ngư canh, hết thảy đều
am hiểu, còn có thể làm được tốt nhất, vậy bệ hạ không phải người mà
chính là thần, nếu không chính là hôn quân, chỉ có hôn quân mới không
thích trị quốc, chỉ thích vui thú với niềm đam mê của riêng mình, đó gọi là mê muội mất cả ý chí, so với việc bệ hạ không am hiểu kém xa một
trời một vực a. "