Thái tử sửng sốt, ánh mắt trở nên âm ngoan sắc bén: “Ai dạy nàng nói? Là Tô Mạt sao? Nàng muốn làm gì? Dùng mỹ nhân kế với ta sao? Nàng tưởng ta sẽ vì nàng mà từ bỏ tất cả, buông tha ngôi vị hoàng đế? Chẳng lẽ Hoàng Phủ Giác xứng đáng ngồi trên ngai vua hơn ta sao?”
Đại tiểu thư nghe hắn càng nói càng quá đáng, vội giãy dụa: “Không ai dạy ta hết, ta biết không bao giờ ngài từ bỏ được. Ta mệt mỏi lắm rồi. Ngài buông….”
Hai mắt thái tử đỏ đậm, lạnh lùng nhìn nàng: “Hừ, không biết chừng là do ngài có ý với Tần Nguyên Quân. Hắn ấm áp hơn ta, hắn biết cách làm nữ nhân vui, hắn có nhiều thời gian rảnh hơn ta, hắn….”
“Không phải, không phải, ngươi đừng nói nữa. Ngài bỏ tay ra, ta muốn về…”
Đại tiểu thư nghe hắn càng nói càng kỳ cục, bèn dùng sức giãy dụa: “Ta chỉ không muốn nhìn thấy ngươi mệt mỏi như vậy, lúc nào cũng tính tính toán toán....”
“Vậy sao nàng không chịu chờ ta? Chỉ cần cho ta một ít thời gian, ta nhất định sẽ không để nàng chịu thiệt thòi. Chưa bao giờ ta thích ai nhiều như vậy ngoài nàng.”
Hắn thấy mình sắp điên tới nơi rồi, lần đầu yêu một người nhiều tới như vậy, nhiều tới không thể khống chế, nhiều tới tất cả kiêu ngạo bình tĩnh đều biến mất. Hắn chỉ muốn có nàng.
Nhìn nàng khóc thương tâm đến vậy, hắn chỉ muốn ôm nàng vào lòng để vỗ về, an ủi. Nhưng sao nàng lại nói với hắn những lời như vậy?
“Nhu nhi, nàng biết ta hy vọng nàng ủng hộ ta tới mức nào không?”
Hắn đau khổ nhìn nàng, hy vọng nàng hiểu hắn.
Đại tiểu thư lắc đầu: “Thái tử điện hạ, không thể. Ngài không thể thay đổi quyết định của bệ hạ, ta cũng không cách nào làm tổ mẫu thay đổi ý định. Hơn nữa, nếu ta gả cho ngài, ngài có thể chắc chắn suốt đời chỉ có một thê tử ( vợ ) là ta sao?”
Nhìn thấy do dự từ trong mắt hắn, nàng cười khổ: “Không thể, đúng không.”
Nước mắt chảy dài xuống hai má, nàng không quay lại được nữa rồi, dù có thể lấy được nàng thì hắn cũng không thể đáp ứng yêu cầu chỉ một vợ một chồng của nàng.
Lúc thái tử ngẩn người sửng sốt, nàng nhân cơ hội thoát khỏi tay hắn, quay người bỏ đi.
Thái tử thấp giọng mắng một câu, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, hai tay gữ chặt gáy nàng, cúi đầu hôn xuống.
Đại tiểu thư hoảng sợ trợn mắt nhìn hắn.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày nàng bị đối xử như vậy.
Thái tử giống như lên cơn điên, hai mắt nhắm nghiền, hung hăng chà đạp môi nàng, không cần biết nàng có chấp nhận, có khổ sở hay không?
Hắn chỉ biết, hắn không thể buông nàng ra. Hắn sợ mất nàng. Khoảnh khắc nàng quay người bỏ đi, hắn thấy tim mình như bị ai đâm trúng, đau không thở nổi. Hắn biết, hắn yêu nàng mất rồi, thật sự yêu nàng chứ không phải chỉ nhất thời mê muội.