Tô Mạt hừ lạnh một
tiếng, rút chủy thủ đâm tới. Tuy một mình nàng không đánh lại thái tử
nhưng đó là vì nàng công khai đánh hắn, bất ngờ ra tay chắc gì hắn đỡ
được.
Tô Mạt nhìn hắn trừng trừng, giống như một con báo nhỏ bị người chọc giận.
Thái tử bị bắt buông tay đại tiểu thư, lạnh lùng nhìn Tô Mạt nói:“Chẳng lẽ
chỉ có mình ngươi được cùng nhị ca khanh khanh ta ta, còn ta lại không
được cầu hôn Nhu nhi sao?”
Tô Mạt giữ chặt tay tỷ tỷ, căm tức
trừng hắn: “Nếu ngươi có thể thề, cả đời chỉ có một mình tỷ tỷ ta, ngươi yêu tỷ ấy thật lòng, ta đây sẽ tìm mọi cách giúp đỡ hai người! Nhưng mà -- ngươi làm được sao? Hiện giờ, ngươi không cách nào ở bên tỷ tỷ ta,
cha ta sẽ phản đối, bệ hạ phản đối, mà địa vị thái tử của ngươi cũng
không đảm bảo. Ngươi còn có thể đắc tội Tả đại nhân. Ông ấy tính tình
ngay thẳng, thà rằng cà chết lưới rách cũng quyết không chịu nhục. Ngươi thấy, ngươi có thể chống lại được sao?”
Thái tử bị nàng nói ngay điểm yếu, cứng miệng nói không nên lời.
Phút do dự này của hắn đã làm đại tiểu thư thất vọng tận cùng.
Nếu nàng hỏi Hoàng Phủ Cẩn, ngài ấy dứt khoát sẽ trả lời, cả đời này chỉ cần Mạt nhi.
Nhưng còn hắn, hắn làm sao có được cái dũng khí của Hoàng Phủ Cẩn.
Nàng cười khổ, kích động trong lòng cũng dần lắng xuống.
Nàng chỉ là một người bình thường, chưa bao giờ đánh giá mình quá cao.
Nàng không có đủ sức hấp dẫn để thái tử cam nguyện vì nàng mà buông tha phú quý.
Nàng dàn bình tĩnh lại, gương mặt khôi phục swasc thái ban đầu, thản nhiên
nói:“Điện hạ, chúng ta vẫn là trở lại như trước đi, kiều về đường kiều,
lộ về đường lộ, không can thiệp chuyện của nhau.”
Nói xong nàng thi lễ, nắm tay Tô Mạt, xoay người bỏ đi.
Ở chung với muội muội lâu như vậy, nàng cũng dần ảnh hưởng. Nàng không
còn có thể chấp nhận chia xẻ chồng mình cho một nữ nhân nào khác chứ
đừng nói chuyện nam nhân ba vợ bốn nàng hầu, tất cả cùng sống chung
trong một nhà, lúc nào cũng phải đấu đá để giành tình thương bố thí của
phu quân.
Nàng làm không được .
Một khi hắn cưới Tả Nghi Lan làm thái tử phi, nàng và hắn không thể dây dưa, nếu không nàng sẽ khinh thường chính bản thân mình.
Cho nên, nàng thấy cắt đứt mọi thứ sẽ tốt hơn.
Cùng lắm thì nàng không lấy chồng, sống cô độc tới già vẫn còn hơn phải đấu đá cùng những nữ nhân khác để giành nam nhân.
Yêu liền yêu, không thì dứt khoát buông tay.
Thong dong một chút mới không nhốt bản thân trong lồng suốt kiếp, không thấy tự do.