Kết quả, Tô Mạt mới đi không lâu, Tề Tú Hữu liền dẫn người thẳng hướng vườn hoa đuổi tới.
Tề Tú Hữu phân phó bọn thị vệ:“Ả ta vừa gặp Tề vương cùng Tô quốc Công
xong đã chạy ngay tới vườn hoa, chắc chắn có mờ ám, đuổi theo cho ta.”
Bởi vì Lưu Ngọc cho rằng, thích khách chắc chắn sẽ trốn ở những nơi hẻo
lánh nên bảo bọnhọ tìm ở hướng bắc, đông cùng đông nam vườn hoa trước vì ở đó có nhiều thôn trang của các quan to quý nhân trong triều. Những
người này thường có thói quen nuôi võ sư, nếu có thích khách, nhất định
từ đó mà ra.
Vì thế nên dù rất muốn nhưng Tề Tú Hữu cũng không dám động tới vườn hoa trước.
Giờ hắn kiếm được một cái cớ rất tốt, liền đuổi theo nàng tới vườn hoa.
Bọn hắn cưỡi ngựa nên tốc độ so với xe ngựa nhanh hơn nhiều. Tô Việt liền
cho phu xe dừng lại rồi bước ra ngoài ngồi kế bên phu xe, lại sai hắn
cho xe đi vào giữa. Đường đang rộng liền không còn chỗ trống.
Tề
Tú Hữu ghìm ngựa, hô lớn:“Tô công tử, Tô tiểu thư, bản quan phụng mệnh
đi đến vườn hoa điều tra trước, các ngươi tránh đường mau!”
Tô
Việt cho phu xe quay lại, nhìn thấy Tề Tú Hữu thì vẫy tay:“Tề thượng thư thực uy phong nha, ngài có mang lệnh điều tra theo không?”
Tề Tú Hữu hừ một tiếng, hoàng đế cho phép bọn họ lùng bắt thích khách, nhưng mà cũng không đưa bất cứ lệnh bài gì làm bằng hết.
Tô Việt thấy vậy bật cười:“Tề thượng thư, ngài không có giả truyền thánh
chỉ chớ, hay là chúng ta cùng đi gặp hoàng thượng hỏi lại, nếu bệ hạ cho phép, ngài quay lại tra cũng không muộn.”
Đương nhiên Tô Việt biết hoàng đế ra lệnh, nhưng Tề Tú Hữu lại không có công văn trong tay, hắn sao dễ bỏ qua?
Tề Tú Hữu hừ lạnh:“Tô Việt, ngươi chỉ là một thất phẩm thị mậu tư, cũng dám cùng bổn quan nói chuyện?”
Tô Việt nhướng mày, quỳ gối, giơ tay qua đầu, nhàn tản nói:“Tề thượng thư, bây giờ ngài muốn lục soát vườn hoa của chúng ta, chúng ta cũng chỉ là
dân thường, thất phẩm cũng không tính là gì. Cho dù bệ hạ muốn xét nhà
bá tánh bình dân cũng có thảo qua chiếu thư, hơn nữa cũng không phải là
công văn có ấn của thượng thư ngài mà phải là ấn của hình bộ, đại lý tự, ngự sử đài, tả tướng, hữu tướng sau cùng mới là ấn của bệ hạ nha..”