Nhìn nhìn trời, giờ này cũng tới cơm chiều rồi.
Một đám tâm thần chộn rộn.
Tề Tú Hữu dùng sức nhìn vào cửa sổ, hắn cảm thấy bên trong có bóng người
lay động, còn truyền đến âm thanh đinh đinh đang đang giống tiếng vũ khí chạm vào nhau nên hắn càng không dám bỏ đi mà bảo thuộc hạ triệt để
giám sát.
Hắn lại tự mình sai thủ hạ gác ngoài tường, căn dặn bọn họ canh chừng cẩn thận không để bất kì kẻ nào trốn thoát.
Mà ở bên trong đúng là có sáu thành viên bí mật của Tô Mạt, không thể bại
lộ, một khi bại lộ sẽ phải tốt nhiều công sức để giấu diếm thân phận
cũng như giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.
Nếu có một lần nói dối
thì sẽ có tiếp lần hai, lần ba, tình huống hiện tại chính là như vậy. Vì thế, Tô Mạt đã đưa họ giấu vào bên trong, cũng chính là ngay tại hậu
viện mà Tề Tú Hữu đòi vào.
Khi Tô Mạt cùng nhị ca nàng đến sân
trước đã thấy rất nhiều điểm tâm của Tần ma ma cùng Lam ma ma làm cho
nàng, còn có cả canh cá mà Tô Mạt thích uống.
Phương bắc ít cá sông, nhưng phía sau vườn hoa của nàng có một hồ cá, cho nên món này ở đây không thiếu.
Thời điểm này căn bản sẽ không có rau dưa, nhưng nhờ vườn hoa có chỗ trồng
cây con nên họ đã tận dụng những chỗ trống giữa các luống cây để trồng
thêm rau dưa vào đó, hơn nữa đồ ăn phơi khô năm trước còn rất nhiều nên
hiện giờ thức ăn vô cùng phong phú.
Trừ bỏ không có đầu bếp của
hoàng cung lãng phí nhiều lương thực, Tô Mạt cảm thấy mình ở vườn hoa
thật tốt, thoải mái hơn hoàng đế ở trong cung nhiều.
Nàng cùng Tô Việt vừa ăn cơm, vừa nói chuyện.
Tô Mạt uống một chén canh cá thơm ngào ngạt, cười với Tô Việt: “ Cứ để cho Tề Tú Hữu ở đó chờ, công văn kia sáng mai hắn cũng chưa lấy được.”
Tô Việt nhìn nàng: “Muội cho người......”
“Ai?”
Không đợi Tô Việt nói xong, Tô Mạt đột nhiên quát: “Ai ở bên ngoài lén lút, vào đây cho ta!”
Võ công của nàng tuy không giỏi nhưng do có nội lực vững vàng nên có thể cảm giác được động tĩnh bên ngoài.
Có người từ phía tây đến, sau đó đứng bên cửa sổ nghe lén.
Tô Việt vội đứng dậy, cùng nàng chạy ra ngoài thì thấy Phương Vũ đang ở ngoài cửa sổ bón phân cho những khóm mẫu đơn.
Nhứng phòng ở đại viện này, ngoại trừ chủ viện của Tô Mạt là có sân, có hành
lang, những nơi khác phòng ốc rộng rãi, mái hiên bên ngoài cũng không
quá hai thước, ánh nắng vẫn chiếu tới được, rất thích hợp để tận dụng
trồng hoa, không lãng phí đất trống.