Tô Mạt gõ ngón trỏ
xuống bàn, cười nói:“Đám người Tề Tú Hữu cứ gương mắt nhìn chằm chằm mọi cử động của chúng ta, giờ này đã ăn gì đâu. Còn chúng ta có quá nhiều
đồ ăn ngon, ăn hoài không hết, cảm giác này quá tốt.”
Nàng lấy
một cái bánh, sau đó nhìn Tô Việt: “Nhị ca, huynh với Phương gia tỷ tỷ
mang hộp bánh đi vòng quanh đại viện đi, cho họ nghe mùi thèm chết
luôn.”
Tô Việt biết nàng muốn cho Tề Tú Hữu thấy Phương Oánh, liền cười nói: “Ý hay!”
Nói xong liền kêu Phương Oánh cầm hộp theo mình thì thấy Phương Oánh hình như hơi run, ánh mắt mang theo điểm sợ hãi.
Tô Mạt cười nói: “Đừng sợ, cứ đi, họ không có làm gì ngươi đâu.”
Phương Oánh vội nói:“Ngũ tiểu thư, vừa rồi họ còn đi quanh vườn hoa tìm tìm
kiếm kiếm, gặp ai cũng hỏi có hộ tịch hay không, tiểu nữ với đệ
đệ......”
Tô Mạt vẫn cười:“Đừng sợ, ngươi là người của vườn hoa,
cũng đã ở đây gần một một năm rồi, ai cũng biết mặt. Họ không làm gì
đâu.”
Tuy Phương Oánh rất sợ nhưng cũng không thể nói gì, đành đêm hộp thức ăn đi theo Tô Việt.
Lúc ra cửa, nàng có gặp Phương Vũ, hắn nhìn nàng rồi lại cuối xuống tiếp tục làm việc.
Bọn họ đi rồi, Tô Mạt bèn ngồi xuống bậc thang, vừa ăn vừa nhìn Phương Vũ làm việc.
Dáng người đúng là không tệ, thân hình tuấn tú, mảnh mai, cái dạng này dễ làm chết bọn mê nam sắc lắm đây.
Lúc này, tự nhiên hắn quay đầu xem nàng, ánh mắt đầy nghi hoặc cùng nghiên cứu.
Tô Mạt giơ bánh bao trong tay lên, vui vẻ:“Có muốn ăn hay không?”
Phương Vũ nhìn miệng nàng một hồi, đến khi có thể hiểu được nàng nói gì liền khoa chân múa tay loạn xạ.
Tô Mạt đoán hắn hỏi sao nàng nhìn hắn lâu vậy?
Nàng chu miệng, hươ tay múa chân đáp lại, ý nói nàng chỉ ngắm cảnh mà thôi.
Tự nhiên, Mặt PHương Vũ đỏ như cà chua chín, quay qua hướng khác, vừa như mắc cỡ lại vừa như giận dỗi.
Tô Mạt nhẹ nhàng cười, ăn hết bánh trong tay rồi đi ra ngoài.
Nàng thấy Tề Tú Hữu đùng đùng nổi giận, dẫn theo hai người xăm xăm đi về
phía này, nàng lền vẫy tay với hắn: “Tề thượng thư, chú ý dưới chân,
đừng đạp hư hoa cỏ ở đây nha. Sao vậy, ngài chưa có công văn lục soát
mà, ráng đợi đi.”
Tô Mạt cười vô cùng thoải mái, với kẻ địch mà
nói, ngươi càng tỏ ra bình tĩnh càng chọc giận được bọn họ, làm cho họ
tức chết, cuối cùng sẽ phán đoán sai lầm