Những gì hắn đã trải qua, nàng không giúp được, cũng không có máy thời gian
để có thể thay đổi quá khứ củ hắn nhưng từ giờ, nàng có thể ở bên hắn,
dùng hết khả năng của mình bù đắp lại cho hắn, khiến hắn bớt bi quan
hơn.
Nàng cười, nắm nhẹ tay hắn:“Tĩnh điện hạ, nếu người khác gặp chuyện giống như chàng, kẻ đó phải làm sao đây?”
Hoàng Phủ Cẩn cong miệng, ôn nhu nhìn nàng, chậm rãi nói:“Nếu hắn không có dã tâm, không có một tiểu nữ nhân bị nhiều người hâm mộ, hắn sẽ từ chức
làm một thứ dân.”
Hai má Tô Mạt đỏ bừng, giận dỗi: “Đứng đắn cho muội!.”
Hoàng Phủ Cẩn tựa trán mình sát trán nàng, cười nói:“Một đao cắt đứt mọi nghi ngờ. Hoàng đế có tâm phòng hắn, có thể tránh một lần không thể tránh
suốt đời. Thà rằng dứt khoát một lần cho xong.”
Không ai có thể thấu hiểu tâm hoàng đế.
Nếu hắn từ bỏ vị trí vương gia, trở thành một bá tánh bình thương không
quyền không thế, Hoàng đé chắc chắn sẽ không để hắn bình yên cưới Tô
Mạt.
Biệ pháp tốt nhất bây giờ là làm sao cho hoàng đế cần hắn.
Nhưng mỗi lần hắn giải quyết được một vấn đề cho hoàng đế, hoàng đé lại
hận hắn thêm một bậc.
Đó là chuyện vô cùng phi lý nhưng đó lại
xuất phát từ tâm tư của hoàng đế, ngoài hoàng đế ra cũng không còn ai có thể thay ông ta giải quyết được.
Tô Mạt nói khẽ vào tai hắn:“Ta đã tìm được cách giải quyết chuyện Lưu Niên.”
Nguyên nhân Hoàng đế hoài nghi Hoàng Phủ Cẩn, mọt phần rất lớn là ở Lưu Niên.
Lưu Niên xuất hiện đột ngột làm cho hoàng đế sợ hãi, sợ Hoàng Phủ Cẩn cất giấu một thế lực ngầm có thể khuynh đảo giang sơn hắn.
Hoàng Phủ Cẩn chăm chú nhìn nàng, cười yếu ớt:“Nàng nói thử đi! ”
Tô Mạt vừa muốn mở miệng thì thấy Hoàng Phủ Liễn từ ngoài lao tới, lớn
tiếng nói:“Nhị ca, Mạt nhi tỷ tỷ, tìm được thích khách rồi!”
Hai
người chấn động, Hoàng Phủ Cẩn ôm Tô Mạt nhẹ nhàng nhảy tới, cả hai
không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn Hoàng Phủ Liễn, trăm miệng một lời
nói:“Thật sao?”
Hoàng Phủ Liễn dùng sức gật gật đầu, chỉ chỉ bên
ngoài:“Là Ngũ Ca nói cho thất ca nghe, thất ca kêu đệ tới đây nói cho
huynh hay.”