Nàng ăn miếng trả
miếng, lúc sự kiện thích khách xảy ra, bọn họ lấy cớ đó vu oan cha nàng
cùng Hoàng Phủ Cẩn, giờ xảy ra chuyện như vậy, nàng đương nhiên phải dựa vào đó để trả lại bọn họ rồi.
Không biết thái tử đi tới từ lúc
nào, hắn liếc nàng: “Ngươi đừng ở đây gây sự. Lúc bị chúng ta bắt được,
hắn đã hôn mê. Chúng ta tính áp giải hắn gặp phụ hoàng, ai ngờ hắn đột
nhiên bật dậy, hơn nữa còn cắn thuốc độc trong miệng tự sát.”
Tô Mạt qua chỗ thích khách nhìn: “Ai phát hiện hắn?”
Cố Chiêu bước ra: “Tô tiểu thư, là tại hạ!”
Tô Mạt nhìn hắn một cái, nhờ hắn nói lại tình huống lúc đó cho nàng nghe.
Cố Chiêu nghĩ một chút rồi nói:“Tại hạ cùng các huynh đệ tuần tra tới đây
thì nghe được bên trong có tiếng vang, liền đi tới nhìn thử mới thấy hắn đang nằm bất tỉnh, chúng ta lập tức cử người đi bẩm báo…..”
Nói
tới đây, Cố Chiêu giật mình dừng lại. Tại sao hắn lại nói cho nàng nghe. Nàng chỉ là một tiểu nha đầu, sao mình không tự giác trả lời nàng vậy?
Nàng ta nhỏ như vậy mà đã có loại khí thế khiến người khác phải cúi đầu thuần phục như vậy rồi, lớn nữa thì thế nào đây?
Tô Mạt nhìn kĩ thích khách, lại ngồi xổm xuống, đưa tay sờ động mach ở gáy bên trái, đã không còn nhịp đập. Nàng lại vạch ngực hắn ra xem, quả
nhiên nhìn thấy một chưởng ấn.
Hoàng Phủ Cẩn nói hắn đánh một
chưởng vào ngực thích khách, cho nên trên ngực thích khách sẽ có một
chưởng ấn, mà trên người chết này cũng có. Không lẽ hắn chính là thích
khách đó sao?
Thấy người đã chết, Tề Tú Hữu không còn cách nào,
chỉ có thể sai người khiêng cái xác đi, sau đó hắn tự mình đến trình
diện hoàng đế báo cáo toàn bộ sự việc.
Tô Mạt với Hoàng Phủ Giác liền đi theo. Dù sao Hoàng Phủ Giác cũng đang theo lệnh điều tra thích khách.
Hoàng quý phi tâm thần không yên cũng vộ dẫn người đi qua. Thích khách xuất
hiện ở trong cung nàng mà nàng lại không hề hay biết. Đến khi bị phát
hiện hắn lại uống thuốc độc tự sát. Nàng biết hoàng dế là người đa nghi, cho dù tính tình ông ta bây giờ có tốt hơn nhưng cũng không đảm bảo ông ta sẽ không có ý gì đó.
Tô Mạt cùng vài người đi tới thì nghe
tiếng hoàng đế thình nộ truyền ra: “Trẫm nuôi một đám vô dụng như các
ngươi làm gì? Ngươi nói cần phải điều tra tất cả phạm vi 300 dặm xung
quanh, đông tây náo loạn, kết quả thì sao? Thích khách đâu không thấy.
Ngược lại đến khi thích khách chịu không nổi vết thương hành hạ mới tự
bại lộ chỗ trốn để các ngươi đến bắt, cái ngươi lại trơ mắt nhing hắn
uống thuốc độc tự sát. Giờ các ngươi khiêng một người chết đến đây cho
trẫm xem để làm gì?”