Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, thản nhiên nói:“Vở diễn này sợ rằng không phải diễn cho chúng ta mà
là để cho nhóm tả tướng xem thì đùng hơn.”
Không một hoàng đế
nào có thể chấp nhận bên cạnh mình có kẻ hai lòng. Một thái tử nóng lòng muốn đăng cơ cộng thêm một đại thần mưu cầu quyền lực, cầu đến mức điên rồ, đã có còn muốn có nhiều hơn, thử hỏi hoàng đế đó an tâm sao nổi?
Đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng báo Liễu Thị Lang tới chơi, Hoàng Phủ Cẩn nhăn mày, không kiên nhẫn nói:“Bảo hắn tới nha môn chơi, ta không
rảnh.”
Hoàng đế bảo hắn đi hình bộ trợ giúp, hắn mới không điên.
Hình bộ trọng yếu nhất nhì lục bộ, làm sao cũng không đạt, làm ít sai
ít, làm nhiều sai nhiều, làm sao cũng thấy có chỗ sai. Cách tốt nhất:
không làm.
Coi hắn là tên ngốc sao?
Tô Mạt cầm tay hắn cười nói:“Nếu không thích đi, vậy chúng ta đi vườn hoa dạo!”
Hoàng Phủ Cẩn thầm tưởng Tô Mạt sẽ khuyên hắn, kêu hắn đi hình bộ. Như vậy,
hắn đành phải nhắm mắt đưa chân, ai kêu người nói là nàng.
Hắn
không phảo là người dễ dàng nói ra suy nghĩ trong lòng, thiệt thòi cũng
được, vui vẻ cũng xong, hắn luôn tự để trong lòng, tự mình mình biết.
Nhưng riêng Mạt nhi thì khác, hắn không muốn giấu nàng bất cứ chuyện gì.
Có thể quen nàng, hắn thấy mình vô cùng may mắn. Có lẽ Mạt nhi là món quà
ông trời mủi lòng bù đắp cho những thiệt thòi mà mà hắn luôn hứng chịu.
Hoàng Phủ Cẩn nắm tay nàng ra ngoài, sai Lưu Vân Lưu Hỏa chuẩn bị ngựa đi
vườn hoa, nghênh ngang đi ra khiiesn Liễu Thị Lang tức đến thổi râu, giơ chân liền mắng, nhưng cũng không có cách nào, ai biết đều nói nhị hoàng tử không được bệ hạ yêu thích, thường nhận trách phạt, giờ mình óc nói
thêm nữa cũng vậy, vị gia này có để vào mắt đâu.
Liễu Thị Lang đáng thương đành phải ủ rủ lên xe trở về hình bộ lâm thời một mình quần quật.
Tô Mạt về Hoa Xuân uyển trước, người nhà nàng đã nhận được tin lão gia
được thả, còn được thăng quan. Nhưng Tô Nhân Vũ quá bận, sự vụ chồng
chất như núi, tả tướng không ở đây, những người khác không chịu làm việc đàng hoàng, cãi nhau ỏm tỏi nên công việc đã nhiều lại càng chồng chất
hơn.
Vì thế, ông ta chỉ có thể sai người về nhà báo qua một tiếng, còn mình thì chưa về ngay được.
Tô Mạt nói: “Lão tổ mẫu, hôm nay trời đẹp, hay người theo chúng con ra
vườn hoa đi. Mấy ngày nay gười cũng đâu thoải mái, hơn nữa vết thương
của Xuân Thủy đến vườn hoa nghỉ cũng nhanh khỏi hơn.”
Tô Hinh Nhi vừa nghe đã vui ra mặt: “Tổ mẫu, con cũng muốn đi vườn hoa.”
Mắt Đại tiểu thư cũng sáng ngời, chăm chăm nhìn bà, mấy ngày nay nàng cũng không dễ chịu.