Lúc này đây, thật sự không phải nàng tự nguyện , nhưng cũng không còn cách nào.
Hoàng Phủ Cẩn nói chuyện với đám người Tô Việt, A Cổ Thái. Tô Mạt đi dạo cùng lão phu nhân và các tỷ muội.
Bên trong vườn hoa, hoa tươi rực rỡ, không khí tràn ngập mùi hoa. Các hoa
nô người người bận rộn, chất phác thật thà, mặt ai cũng tươi cười thuần
hậu.
Nụ cười của họ làm cho lão phu nhân thoải mái hơn rất nhiều. Mới mấy ngày trước còn lo lắng không yên, sống chết luân phiên di
chuyển, không ai biết được hoàng đế có suy nghĩ gì, nếu làm không tốt,
để lại hoài nghi sẽ mang tới họa sát thân.
Gần vua như gần cọp, nhiều khi ngươi bị phán tội chết nhưng cũng không biết vì sao mình chết.
Giờ trời quang mây tạnh, trái tim căng thẳng của lão phu nhân rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Nàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tô Mạt, ôn nhu nói:“Nha đầu, những năm gần đây, lão tổ mẫu thấy các ngươi ngày một lớn. Ta già rồi, có nhiều suy
nghĩ không bằng bọn trẻ các con.......”
Nàng cười đến phúc hậu: “Là nhờ con mà tat hay đổi suy nghĩ cổ hủ của bản thân mình.”
Từ trước đến giờ, nàng chỉ lo cho vinh quang của gia tộc, hết thảy đều đặt gia tộc lên hàng đầu mà quên hết hạnh phúc , thậm chí hy sinh cả hạnh
phucscuar con cháu để duy trì gia tộc.
Nhưng từ ngày ở chung với
nha đầu này, bà cảm thấy rõ ràng mình có nhiều thay đổi, càng ngày càng
trở thành một tổ mẫu thực sự của bọn chúng, vui khi bọn chúng hạnh phúc, buồn khi bọn chúng rơi lệ.
Trước, nàng quan niệm chỉ có con trai trưởng mới làm rạng rỡ tổ tông nên nhắm mắt làm ngơ trước những hành vi quá đáng của Tô Trì cùng Vương phu nhân.
Nhưng bà không muốn
sau này xuống dưới phải xấu hổ khi gặp lại cha mẹ chồng, gặp lại tướng
công. Bà muốn nhân lúc mình còn khỏe mạnh nhanh chóng lo liệu chuyện hôn nhân cho cháu gái, tránh để sau này xảy ra bất trắc. Bà không muốn
chúng phải khổ.
Tô Mạt ngửa đầu nhìn bà cười: “Tổ mẫu, người một chút cũng không già, người là vị tổ mẫu có thinh thần phấn chấn nhất.
Bây giờ đang là mùa xuân, là mùa đẹp nhất. Người cứ buông hết mọi lo
toan để sống với chúng cháu thôi.”
Lão phu nhân gật đầu, nhìn thấy các cháu gái thoải mái cười, trong lòng cũng rất là vui vẻ.
Lam ma ma cùng Tần ma ma đi kế bên bà.
Kim Kết chạy đến trước mặt Tô Mạt:“Tiểu thư, Tả tiểu thư cùng Bùi tiểu thư muốn tới bái phỏng ngài.”
Tô Mạt kinh ngạc nói:“Các nàng?”