Tề Tú Hữu không có tới, hắn tự nhiên không có mặt mũi, hắn phái thủ hạ tới, người nọ thực cao ngạo:
“Đại nhân chúng ta nói, nếu thích khách đã tìm được rồi thì cũng không khó xử bọn họ, đuổi về đây.”
Nói xong liền chắp tay cáo từ.
Tô Mạt liếc mắt nhìn Phương Oánh cùng Phương Vũ, Phương Oánh sắc mặt
nghiêm nghị, tuy rằng trên mặt có trầy da nhưng nhìn giống như không có
chịu ủy khuất gì, thật bình thản. Vẻ mặt Phương Vũ giận dữ, hoặc là nói…
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, Tô Mạt liền thu hồi tầm mắt, có tâm muốn nói hai câu, ngẫm lại vẫn là quên đi.
Hắn bất quá là chạy đi thôi, cũng không có gì. Nói đi nói lại, Tề Tú Hữu
cũng không phải thật sự rơi đài, với cá tính của hoàng đế sẽ tuyệt đối
không trực tiếp đem tả tướng đánh hạ. Hơn nữa, với thế lực của tả tướng, muốn hạ cũng không dễ. Chỉ có thể nói là gió đông áp gió tây, gió tây
áp lại gió đông.
Nàng chủ động lưu thị vệ kia lại ăn cơm, sai
người dẫn hắn cùng các huynh đệ dùng cơm, mỗi người đưa hắn lễ vật, nước hoa hoặc đồ trang điểm, cho bọn họ giữ lại hoặc đưa cho con dâu, người
trong lòng, mẫu thân hoặc muội tử.
Tô Mạt tin tưởng vững chắc
rằng những việc nhỏ càng dễ ảnh hưởng đến lòng người, cho nên trừ bỏ
địch nhân, phái trung gian nàng đều lấy đoàn kết cùng mượn sức vì chủ.
Nàng xoay người hướng Phương Oánh cười:
Bọn họ không làm khó các ngươi chứ?”
Phương Oánh thi lễ:
“Có tiểu thư lên tiếng, bọn họ tự nhiên không dám.”
Nàng hướng ý bảo Phương Vũ thỉnh an Tô Mạt, Phương Vũ cắn môi, tức giận nhìn chằm chắm Tô Mạt. Tô Mạt nhướng mày, cười cười:
“Bọn họ khi dễ ngươi sao?”
Phương Vũ biến sắc, đôi mắt sáng đen bóng ẩn ẩn như có cái gì đó muốn chảy ra, sắc mặt lộ ra nồng đậm bi thương.
“Ta tưởng bọn họ mang ngươi đi, về sau có gặp quan quân cũng không cần trốn tránh. Có thể đi trên đường, đi dạo, Hương lâu cũng có thể đi.”
Phương Oánh vội nói cảm tạ.
Tô Mạt liền bảo bọn họ đi rửa mặt thay quần áo rồi ăn cơm.
Nàng mím môi, thở phì phì, mình sao mà giống như làm sai, thực giống xin lỗi bọn họ. Còn giải thích nhiều như vậy, thực là…
Hoàng Phủ Cẩn không biết đứng sau nàng từ bao giờ, ôm đầu vai nàng, nhựn giọng nói:
“Muội không có sai. Nếu trách lầm, họ chỉ là người ngoài. Nếu có gì sơ sẩy thì hại chính là mọi người.”