Tô Mạt chậm rãi gật
gật đầu, loại người biết rõ cứu một người sẽ hại chết một nhà, một bộ
tộc, một thôn, hại người vẫn đúng tình hợp lí nói cứu người, nàng không
phải loại người đó. Nàng hi vọng tỷ đệ Phương Oánh thật sự đáng để nàng
bảo hộ.
Buổi chiều hôm đó, Bùi phu nhân cùng con nàng là Bùi Bảo
Duệ tự mình đến đón nữ nhi cùng Tả tiểu thư trở về, bái kiến lão phu
nhân, đưa lễ tạ ơn, lại biểu đạt lòng biết ơn cùng xin lỗi. Sau đó liền
mang theo nữ nhi trở về.
Trước khi trở về, bên ngoài vườn hoa, làm lễ nói với Tô Mạt:
“Đa tạ Tô tiểu thư, làm phiền tiểu thư rồi. Tô tiểu thư tính tình thiên
chân, còn trẻ, có thể tùy tâm sở dục, nhưng tiểu nữ lại không có tư cách này.”
Tô Mạt cảm thấy Bùi phu nhân không thực sự thích mình,
giống như mình làm hỏng nữ nhi của bà ta. Nàng nhận ra Bùi phu nhân là
điển hình của loại phu nhân bảo thủ, tuân thủ phụ đức cổ đại của nữ
nhân. Nàng đem tam tòng tứ đức trở thành tiêu chuẩn đạo đức cả đời, ăn
vào tận xương tủy, cẩn thận chấp hành. Các nàng không dám vi phạm chút
nào, cũng bắt buộc nữ nhi của mình phải tuân thủ tiêu chuẩn này. Tiểu
thư nhà khác làm không được, các nàng không quen nhìn nhưng mà cũng
không xen vào, cũng sẽ không quản.
Ở trong lòng Tô Mạt, Bùi phu
nhân biến thành kẻ hai mặt, tuy trên mặt nàng luôn tươi cười đãi khách
nhưng tận đáy mắt không có sự chân thành.
Tuy rằng thực phú quý, nhưng không đúng thật, giống người giả dối.
Nàng tuy rằng quán triệt nam nhân đối với nữ nhân giáo điều, nhưng máy móc,
không có linh hồn, giống rối gỗ. Có thể tưởng tượng, Bùi Bảo Khương là
thật không chịu đựng được cuộc sống như vậy. Nhìn nàng theo cửa kính xe
hành lí thò đầu ra, đáng thương hề hề vọng lại, Tô Mạt liền cảm thấy cần giúp nàng, đem nàng thành tỷ muội, thành bạn tốt.
“Khương nhi!”?
Trong xe truyền đến tiếng Bùi phu nhân uy nghiêm quát lớn, Bùi Bảo Khương hướng Tô Mạt làm mặt khổ, thu người lại.
Tô Mạt có thể tưởng tượng, Bùi Bảo Khương đang giống đầu gỗ ngồi bên
trong, vẫn duy trì phong thái tiểu thư khuê các mà Bùi phu nhân mong
muốn. Nàng trở về rầu rĩ không vui, Kim Kết hỏi nàng cũng không đáp lại. Hoàng Phủ Cẩn nửa đường gặp nàng, thân thiết hỏi:
“Như thế nào?”