Tô Mạt quệt miệng, “Ai, Bùi tỷ tỷ thật đáng thương. Nàng không thể tự do như chúng ta.”
Hoàng Phủ Cẩn cầm tay nàng: “Mỗi người có quan điểm riêng, có khi Bùi phu nhân thấy cha mẹ chúng ta thật đáng thương.”
Bọn họ độc hành, làm càn kiêu ngạo, Bùi phu nhân tự nhiên nhìn không quen,
cảm thấy cha mẹ bọn họ có khi buồn chết ốm đi được. Thấy sự ghét bỏ của
hoàng đến với hắn là có thể nhìn ra được. Tô Mạt thở dài:
“Chàng nói, bao nhiêu năm cuộc đời, tuổi xuân được bao nhiêu, chỉ có thể làm bình hoa, rối gỗ sao?”
Hoàng Phủ Cẩn cười nói:
“Nàng yên tâm, ta nhất định đem toàn lực cho nàng cả đời này đều được tùy tâm sở dục.”
Tô Mạt nghiêng đầu cười hắn
“Nữ hài tử chịu khổ, bị giam cầm ở nhà, đây là quy định của tổ tông, trừ khi là hoàng đế sửa đổi, nếu không thì thế nào đây?”
Tô Mạt lắc đầu: “Hoàng đế cũng không đổi được, trừ khi nữ nhân có thể tay
làm hàm nhai, kinh tế độc lập, không chịu sự khống chế của nam nhân.”
Hoàng Phủ Cẩn sủng nịnh nhéo mũi nàng:
“Tiểu quỷ này, luôn có nhiều ý tưởng như vậy. Không phải là vấn đề tay làm hàm nhai, ta cần nàng nuôi sống nha.”
Tô Mạt cười hắc hắc: “Tĩnh điện hạ, bổn cô nương cầu còn không được nha!”
Hoàng Phủ Cẩn đen mặt, nha đầu này!
Tô Mạt muốn mọi người giúp nàng đưa ra chủ ý, đem làng du lịch trở nên tốt hơn, làm cho bọn họ ý tưởng mới.
Nay làng du lịch đã có lầu gác, nàng muốn xây dựng theo phong cách cổ kim
nội ngoại kết hợp, thiết kế sao cho phù hơp với thẩm mĩ của đa số mọi
người, lại có yếu tố mới, khác với các đình viện lầu gác khác. Dựa theo
yêu cầu nàng đặt ra, A Lí, Lan Như giúp nàng vẽ bản vẽ. Nhưng thiết kế
sân, bài trí, hoa cỏ, cây cối, đình gác thì muốn mọi người cùng nhau
thiết kế, dù sao tư duy của một người là có hạn.
Tô Việt thiết kế đình viện, mai hạc tùng trúc, sưởng hiên Minh Nguyệt theo phong cách
thư sinh. Hoàng Phủ Cẩn giúp nàng bắt chước một số điền viên cổ, có thể
làm cho mọi người làm việc vất vả nghỉ ngơi một chút.