Về công về tư hắn đều
không thể làm tốt hơn được. Cho nên hắn bày mưu đặt kế để Tô Nhân Vũ
buông tay đúng lúc, miễn cho Tống gia nóng nảy. Tô Nhân Vũ tự nhiên biết ý tứ của hoàng đế cho nên cũng không có tấu thỉnh hoàng đế phải cắt
chức những người đó, nhưng họ cũng không làm tròn trách nhiệm, việc
trừng phạt là không thể tránh khỏi, nhưng sau này vẫn có thể phục hồi
chức vụ ban đầu. Mà những người theo Tô Nhân Vũ đối kháng tả tướng tự
nhiên được thăng chức, tuy vẫn dưới cấp trên cũ nhưng cũng không thể coi thường.
Hoàng đế khoát tay: “Tuyên!”.
Tống Hoài An khom người đi vào, khiêm cung vô cùng, quỳ dập đầu:
“Tham kiến ngô hoàng, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Tạ bệ hạ quan tâm, bệnh thần đã khỏi hẳn, không dám lười biếng.”
Hắn làm sao dám chận trễ a, ở vạn xuân uyển hắn đã truyền lời lão Quốc công rằng mình bệnh nặng, hi vọng lão Quốc công có thể gây áp lực cho hoàng
đế. Ai biết lão Quốc công chỉ phái lão nô đi vạn xuân uyển mắng hắn:
“Ngươi là cái đồ ngu xuẩn, như thế nào lại đi xuống, Tống gia sớm muộn
gì cũng bị hủy trong tay ngươi.”
Bị lão cha chửi mắng một hồi,
hắn nghĩ đến chuyện phát động lực lượng của mình để gây áp lực cho hoàng đế, nguyên bản còn có ý cấp cho hoàng đế chút mặt mũi nhìn xem, ai biết được Tô Nhân Vũ không phải là quả hồng mềm, so với thiết bản còn cứng
rắn hơn. Hắn chật vật không chịu được, quả nhiên không có nhân quyền mà, hắn xe ra nên nghĩ biện pháp nắm binh quyền mới được.
Hoàng đế cười cười, hòa khí vạn phần nói: “Tống ái khanh bình thân, lão Quốc công thân thể có mạnh khỏe không?”
Tống Hoài An dập đầu tạ ơn, đứng dậy, cung kính nói: “Bẩm bệ hạ, lão phụ thân khỏe mạnh, thần thay mặt gia phụ dập đầu tạ ơn.”
Hoàng đế khoát tay: “Miễn.”
Nói xong, hoàng đế quay sáng Tống Kinh nói: “Đem thánh chỉ cho tả tướng xem.”
Tống Minh Dương mang một đạo thánh chỉ cung kính đưa cho tả tướng. Tả tướng
cung kính tiếp chỉ, vừa đọc xong liền ngây người, dĩ nhiên ý chỉ phong
phụ thân hắn làm thái sư, ngực hắn nóng lên, cuống quýt tạ ơn:
“Thần thay lão phụ thân tạ chủ long ân. Thiên ân mênh mông cuồn cuộn, thần cảm động đến rơi nước mắt, xấu hổ vạn phần.”
Hoàng đế ý bảo Lưu Ngọc dìu hắn đứng lên, cười nói: “Ái khanh không cần như
thế, quân thần đồng tâm, ngươi cùng Tô ái khanh hợp tác mới là tốt.”
Tả tướng lập tức cùng Tô Nhân Vũ chào, hai người miệng nói xin chiếu cố. Nói xong, chốc lát sau, hoàng đến nói: “ Người tới.”