Trầm gia ở Giang Nam là đệ nhất thiên hạ về chế biến tơ lụa. Trụ cột trăm năm, không phải loại như Tống gia có thể so sánh được.
Nếu Hoàng quý phi hoặc Lương phi mặc trang phục đó sẽ gây chú ý nhưng trên
người Tả tiểu thư thì sẽ không hấp dẫn ánh mắt của ai cả, mọi người có
thấy cũng chỉ coi như chuyện nhỏ thôi. Nguyên bản Tô Mạt muốn tặng nàng bánh ngọt, nhưng ở vạn xuân uyển đã nói qua, chờ vạn thọ của hoàng đế
sẽ tặng cho hắn. Nếu là vật mới mẻ thì hoàng đế phải được mở đầu, người
khác dùng thì không được. Vậy nên ba ngày trước Tô Mạt đã đưa bái thiếp
tới Tả phu nhân cùng Tả tiểu thư giải thích. Các nàng đều cảm thấy Tô
Mạt sử lý chu đáo.
Vội tới sinh nhật Tả tiểu thư cũng không
nhiều, chỉ có mấy người nàng quen biết mà thôi, còn có vài vị là thế
giao của Tả gia. An Bình công chúa bởi vì thân phận của mình nên cùng Tả phu nhân đi thượng phòng nói chuyện. Mặt khác thái tử cũng cho người
đưa lễ trọng tới. Có người ồn ào muốn xem lễ của thái tử, dù sao hoàng
đề chưa công bố nhưng chuyện thái tử cưới Tả tiểu thư đã truyền ra, các
nhà cơ bản đều có con đường lấy tin tức của riêng mình. Cho nên mọi
người nhìn Tả tiểu thư bằng ánh mắt ái muội rồi đứng lên.
Đại
tiểu thư tự mình rửa tay, sau đó tự mình nâng khăn lên, dĩ nhiên lại là
hai hộp quân cờ, trắng đen tạo hình rất khác biệt. Một mặt điêu khắc
thành hình hoa sen, núi giả, hải đường, phong lan; một bên khắc hình
thanh lịch, có hình khắc uyển nhu. Chạm trổ tinh tế, tạo hình đoan
chính. Lập tức có người kinh hô đứng lên. Tả tiểu thư ánh mắt cũng sáng
ngời, cánh môi mân mê, hai má đỏ hồng. Nàng nâng tay ngọc lên, dĩ nhiên
là ngọc Phỉ Thúy cực phẩm.
Tô Mạt đầu có nhanh nhẹn tính toán,
hòm kia nếu đổi thành nhân dân tệ thì phải nhiều lắm nha. Nàng không
khỏi cười rộ lên, ánh mắt lại thoáng nhìn đai tỷ, chỉ thấy đại tiểu thư
sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đăm đăm nhìn nơi đó.