Bùi Bảo Khương lập tức cảm thấy là do mình, đại tiểu thư cũng không phải người vô tâm, đối với tiểu thư khuê các, tùy tiện ái mộ nam nhân khác là ảnh hưởng đến khuê
dự. Nàng cứng họng nói: “Mạt, Mạt nhi, ta, ta không phải…”
“Tiểu thư.”
Lúc này một thanh âm cứu nàng, nàng chỉ vào Lăng Nhược phía sau Tô Mạt: “Mạt nhi, nha đầu nhà muội tìm muội.”
Tô Mạt quay đầu nhìn Lăng Nhược, Bùi Bảo Khương chạy đi. Lăng Nhược thấp giọng nói: “Tiểu thư, bệ hạ đang chờ người về.”
Tô Mạt kinh ngạc: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lăng Nhược hơi vuốt cằm, thấp giọng nói: “Là chuyện phía nam. Vài vị điện
hạ, còn có Quốc công, tả tướng cùng Tả đại nhân đều bị truyền.:
Tô Mạt lấp tức tìm Tả tiểu thư cáo từ, lại thỉnh nàng bồi An Bình công
chúa. Tả tiểu thư biết nàng ở ngự thư phòng, không phải dễ dàng có thể
chạy ra ngoài, đến đây đủ cấp cho nàng mặt mũi, tự mình tiễn nàng ra xư. Tô Việt vừa cùng đại tiểu thư đến cáo từ, muốn cùng Tô Mạt rời đi. Tả
tiểu thư thấy sắc mặt đại tiểu thư tái nhợt, thân thiết hỏi có muốn
thỉnh thầy lang hay không. Đại tiểu thư lắc đầu, cười cười, nói với nàng vài câu cát tường liền cáo từ xoay người lên xe.
Bùi Bảo Khương
tránh ở sau người Tả tiểu thư, áy náy nóng nảy, muốn nói cái gì song lại ngại ngùng. Lúc này Tô Việt nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, không
khỏi dọa nàng nhảy dựng. Nhìn hắn ôn hòa như thế nhưng dùng ánh mắt đó
nhìn nàng, xem ra nàng gặp rắc rối thật rồi.
Tô Mạt liếc mắt
nhìn Bùi Bào Khương một cái, hướng nàng cười cười: “Bùi tỷ tỷ đừng đa
tâm, trong cung có việc, chúng ta về trước.” Sau đó nàng hướng Bùi Bảo
Khương trừng mắt nhìn, Bùi Bảo Khương lập tức hiểu ý, Tô Mạt muốn nàng
đừng nói chuyện đó, cũng không thể cùng người khác nói. Nàng lấp tức gật đầu.
Trên đường, Tô Mạt bảo Kim Kết không cần nói chuyện đó,
coi như chưa từng nghe qua, tỷ tỷ chẳng qua chỉ là xấu hổ trước người
khác, cũng may chỉ có Bùi Bảo Khương, nàng không nói loạn thì cũng không có gì. Dù sao cũng không có chứng cớ, ai thích nói gì thì nói. Nhưng
nàng chỉ muốn đại tiểu thư thoát khỏi tâm lý xấu hổ thôi.