Ngoại trừ Tả Nghi Lan, toàn bộ Tín vương phủ, không ai là không sợ hãi.
Càng quá đáng hơn là, do Tín vương không có bản lĩnh, sa vào tửu sắc, dùng
nhiều biện pháp khác nhau nữ nhân của mình, thủ đoạn khiến người khác
tức giận.
Nhưng mà hoàng đế chưa từng hỏi đến, người khác càng không để ý đến các nàng.
Tô Văn Nhi run rẩy, lắc đầu, "Không, nếu vương gia không quay về, vậy..."
Vậy nàng liền xong đời.
Chỉ cần còn Tín vương phủ, nàng vẫn là trắc vương phi, còn có con trai kế thừa làm thế tử.
Nếu Tín vương chết, nói không chừng hoàng đế sẽ tha thứ cho Tín vương phủ,
vẫn để cho con trai của nàng lập tước, vậy thì nàng lại nở mày nở mặt.
Xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Tô Mạt nhìn thấu suy nghĩ của nàng
ta, cũng không nói nhiều, đối với Tô Văn Nhi nàng đã không còn tình tỷ
muội gì nữa.
Những điều có thể làm, trước đây đã làm rồi.
Nàng ta không cảm kích thì thôi, ngược lại còn bỏ đá xuống giếng hại Tô gia, thật không thể tha thứ cho nàng ta.
Nàng không nhổ cỏ tận gốc đã là nể tình lắm rồi.
Tô Hinh Nhi không nghĩ như vậy, thấy Tô Văn Nhi không đi đến bước đường
cùng, vậy mà vẫn tỏ vẻ như vậy, liền châm chọc nói: "Trắc vương phi thật là kiêu ngạo, cũng không biết vinh quang như vậy có phải là có thể đúng hạn vào cung thỉnh an hay không?"
Vương gia và vương phi, định kỳ đều phải tiến cung thỉnh an hoàng đế.
Nhưng mà đó là ân điển đối với những vương gia bình thường, còn đối với người có tội như Tín vương, chỉ sợ hoàng đế cũng không muốn gặp hắn, không
tước đi tước vị, giáng hắn làm thứ dân, đều là hoàng đế rộng lượng rồi.
Tô Văn Nhi vẫn như cũ không chịu được chút châm chọc này, nàng ta lạnh
lùng liếc nhìn Tô Hinh Nhi một cái, "Ngươi là thá gì, thất bản phi không quỳ, còn dám đứng đấy nói."
Tô Hinh Nhi cười lạnh nói, kéo tay
Tô Mạt nói: "Mạt Nhi, chúng ta vào phòng đi. Chuẩn bị một chút, ba ngày
nữa là ngày tỷ tỷ lại mặt. Tín vương dám tới quấy rối, để phụ thân làm
một bản tấu lên, xem bệ hạ đuổi hắn ra khỏi Tín vương phủ, để hắn thành
ăn mày."
Tô Mạt biết hoàng đế tất nhiên sẽ không làm như vậy, mặc kệ Tín vương có phạm phải sai lầm gì, chỉ cần không phải là mưu phản,
hoàng đế tuyệt đối sẽ không xử phạt hắn.
Dù sao hoàng đế hiện tại có tâm bệnh, không muốn người trong thiên hạ chỉ trích, càng không muốn sau khi chết sử sách chê bai.
Cho nên ông tuyệt đối sẽ không để lại cái danh giết con.
Chẳng những sẽ không giết, còn phải để cho Tín vương sống tốt, cũng không thể khiến người khác hại chết, nếu không ông liền bị gán danh bất nghĩa.