Nàng cười hì hì nói:“Ngươi thật sự rất đẹp.”
Đáng tiếc!
“Đáng tiếc, ngươi không thấy được vầng thái dương của ngày mai!”
Nguyên bản đang nằm sấp trên đất Tĩnh thiếu gia đã từ từ đứng lên, ngọn đèn
trong suốt, tuấn nhan cặp mắt lạnh lẽo, hắn sát khí nổi lên bốn phía,
khí thế kia như Tu La đoạt hồn, tuyệt sắc thiếu niên kia sao có thể so
sánh.
Tuyệt sắc thiếu niên a một tiếng, lập tức muốn đội lại mũ,
nhưng vẫn là chậm một bước, Tĩnh thiếu gia giơ tay lên, một chưởng in
lại ngực hắn, thiếu niên đó trốn cũng không kịp, lập tức bị đánh bay mấy trượng, xuyên qua cửa văng xa.
Chung quanh hắc y nhân lập tức
xông lại vây quanh, Tĩnh thiếu gia phi chiếc khăn tay che mắt Tô Mạt
lại, cánh tay trái ôm lấy nàng, tay phải ở bên hông vỗ một cái, một làn
kiếm quang xẹt qua nước mùa thu, máu huyết phun trào, vài Hắc y nhân đến kêu cũng không kịp kêu một tiếng, liền bị mất mạng.
Thiếu niên kia nơm nớp lo sợ, ở trước mặt Tĩnh thiếu gia lãnh túc mà cường đại sát khí, lại không rút nổi kiếm ra được.
Tĩnh thiếu gia từng bước một hướng hắn đi tới, lạnh lùng nói:“Đại công tử ở nơi nào?”
Tuyệt sắc thiếu niên té ngã ở trên mặt đất, trước mắt nam nhân này, rất, quá
cường đại, thì ra truyền thuyết là thật, hắn là Thiên Ma tinh chuyển
thế, trời sinh đã có thần công cái thế, sức mạnh vô địch.
Hắn muốn tự sát, đột nhiên ba điểm hàn quang công kích, công kích ba đường thượng trung hạ trên người Tĩnh thiếu gia.
Mũi tên cực nhanh, vừa nhìn liền biết ngay đó là tuyệt đỉnh cao thủ phát ra.
Tĩnh thiếu gia phải chú ý đến người nằm trong lòng hắn, đành phải phi thân
phóng ra, múa kiếm chém gãy mũi tên, làn sóng mũi tên bay ào ào, hắn
vung kiếm loang loáng, quay lại thì tuyệt sắc thiếu niên đã không thấy
đâu hết.
Hắn hừ một tiếng, thu kiếm vào vỏ, cúi đầu, lại nhìn thấy đôi mắt to lóng lánh Tô Mạt cười khanh khách.
Hắn thở dài, không hờn giận nói:“Tiểu nha đầu, sao bỏ khăn tay xuống.”
Cảnh hiện trường đẫm máu, nàng sao lại hưng phấn xem đến thế?
Tô Mạt cười hì hì nói:“Tĩnh thiếu gia rất uy vũ nha!”
Đáng tiếc, không có bắt được thiếu niên kia, làm cho hắn chạy thoát,“Người cứu hắn, khẳng định chính là đại công tử chân chính.”
Tĩnh thiếu gia ôm nàng phi thân dựng lên, nhún vài cái ở không trung, rời
khỏi tòa nhà kia, đồng thời, tòa nhà đó ngập trong biển lửa.
Tô Mạt tiếc hận nói:“Còn kịp lục soát xem có gì đáng giá không.”
Tĩnh thiếu gia buồn cười, ở cùng một chỗ với nha đầu này, bầu không khí dù
khẩn trương hơn nữa, cũng có thể bị nàng làm cho phì cười,“Ngươi không
phải muốn kiếm tiền sao? Như thế nào còn muốn không làm mà hưởng.”