Nếu như không phải là Mị Kiều giả trang Lan Nhược lần đó, bọn họ cũng không biết Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt quan tâm Nhạc Phong, ít nhất không thể để cho nàng chết, muốn bảo toàn mạng của nàng ta.
Đối với những người như Hắc Xà này mà nói, từ trước đến giờ không đạt tới mục đích không chừa thủ đoạn nào, lúc trước không biết Nhạc Phong nhi quan trọng, bọn họ lười phải giết nàng, chờ biết chỗ hữu dụng của nàng ta, tự nhiên sẽ nâng lên địa vị quan trọng.
"Ta nghĩ các ngươi chưa rõ ràng lắm, Nhạc Phong nhi được chúng ta bảo vệ rất tốt, ta sớm cũng biết các ngươi muốn bắt nàng tới tay, lúc ở Nhạc châu, Mị tỷ tỷ thất thủ, chúng ta đã đổi Nhạc Phong nhi. Ngoài ra ngươi sai lầm rồi, Nhạc Phong nhi đối với chúng ta mà nói, không quan trọng như vậy, nàng có chết hay không, có sống hay không, với chúng ta thật sự không có gì vội vàng. Dù sao người sau trăm tuổi, ai không chết? Các ngươi làm sự nghiệp lớn hơn nữa, chẳng lẽ có thể thiên thu vạn tái nhất thống giang hồ sao?"
Hắc Xà không nói gì tiếp, chỉ là âm trầm nhìn chằm chằm nàng.
Tô Mạt lại nói: "Ta cũng vậy không muốn làm khó ngươi, ta biết rõ ngươi và Mị tỷ tỷ hẳn không phải là chủ mưu, chẳng qua là bị người chỉ điểm, muốn truyền lời cho Doãn Thiếu Đường, chúng ta muốn gặp hắn, cùng hắn hảo hảo nói chuyện, nếu như ngươi đồng ý, ngươi bây giờ có thể đi."
Con ngươi Hắc Xà quay một vòng, "Đáng tiếc, Hoàng Phủ Cẩn sẽ không để cho Nhạc Phong nhi chết đi. Nếu không nhiều lần trước như vậy, cũng không cần ra sức cứu nàng rồi."
Tô Mạt nhướng mày, cười nói: "Có phải các người cảm thấy phát hiện một bí mật lớn rất vui vẻ hay không? Có phải Nhạc Phong nhi chủ động phối hợp các ngươi các ngươi càng vui vẻ hơn hay không? Ngươi cảm thấy nếu như ta cùng Nhạc Phong nhi cùng gặp phải nguy hiểm, Cẩn ca ca sẽ cứu người nào?"
Chuyện cười, dám dùng Nhạc Phong ra bàn, đám người kia cũng quá tự cho là đúng.
Mặc dù ánh mắt bọn họ rất độc, biện pháp rất hèn hạ, cũng nặng tay, Tô Mạt chính là không muốn làm cho bọn họ như ý.
Nàng cười lạnh, "Nếu như ngươi không chịu, vậy chúng ta liền thử bắt lại ngươi, sau đó cùng Doãn Thiếu Đường đổi."
Đôi tay nàng giấu ở sau thắt lưng, ra dấu tay với Lan Như, ngay sau đó lại nói: "Ngươi cũng đừng nói cho ta biết, Doãn Thiếu Đường chỉ là lợi dụng ngươi, nếu như ngươi bị ta bắt, Doãn Thiếu Đường cũng sẽ không cầm Nhạc Phong đến đổi, vậy cũng......"
Gương mặt Hắc Xà càng thêm khó coi, hắn hừ một tiếng, bay lên, hướng Tô Mạt chính là một quyền.
Tô Mạt không lùi, vừa tiếp xúc một chiêu cũng biết Hắc Xà bị nội thương rất nặng, hẳn là bị Hoàng Phủ Cẩn đả thương.
Nàng cười duyên nói: "Đúng rồi, ta ở Nhạc châu gặp Mị tỷ tỷ, ý của nàng là muốn đi về, còn ngươi, cùng nàng cùng đi hay là tiếp tục lưu lại?"
Hắc Xà không nói một lời, ra chiêu vừa hiểm vừa nhanh, Tô Mạt lại không sợ hãi chút nào, lúc này Lan Nhược cùng Lan Như ra tay, đánh úp về phía mấy tên thủ hạ của Hắc Xà, thành ra hỗn chiến.
Tô Mạt nhìn hắn không nói lời nào tiếp tục nói: "Lại nói Doãn Thiếu Đường ngược lại sẽ kiếm tiện nghi, gặp nguy hiểm hắn liền chạy, để cho ngươi cùng Mị tỷ tỷ đánh tiên phong, các ngươi là thủ hạ của hắn sao? Hắn núp ở chỗ nào giống rùa đen rút đầu không dám lộ mặt?"
"A —— câm miệng!" Hắc Xà cơ hồ điên rồi, chiêu thức có chút hỗn loạn, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương giật giật, đầu đau như nứt.
Tô Mạt tiếp tục cười nói: "Này, ngươi làm sao vâyh? Có phải động tác quá mạnh hay không, có chút thiếu dưỡng khí rồi hả? Chúng ta chậm một chút, đều là lão bằng hữu, chớ vừa thấy mặt đã đánh đánh giết giết, hảo hảo hàn huyên một chút đã."
Ngoài miệng nói như vậy, động tác trên tay của nàng cũng là vui vẻ không ít, mùi thơm trên quần áo nhàn nhạt tràn ngập, trên tay xức hương chi cũng tản ra mùi thơm thanh u, từng đợt lao vào mũi Hắc Xà .