Người kia thế nhưng có hảo cảm đối với Tô Mạt, biết nàng hận Tô Mạt thấu xương, phái nhiều người như vậy tới giám thị nàng.
Hừ, nàng nhất định sẽ không để cho hắn có ngày tốt.
Một trận gió, nàng run run hạ xuống, cơ thể hơi lay động, suýt nữa ngã xuống.
Doãn Thiếu Đường đưa tay đỡ nàng, thấy lông mày nàng nhíu lại, mảnh mai động lòng người không nói ra được.
Nàng buông xuống lông mi, thân thể gầy yếu mảnh khảnh ở trong lòng hắn không đủ một nắm, nhẹ nhàng run rẩy.
Lại nói, đây coi như là lần đầu tiên bị nam tử trẻ tuổi như vậy ôm, để cho nàng có một loại ảo giác, nếu như là Hoàng Phủ Cẩn......
Nàng chỉ cảm thấy tim đau nhức, càng yêu một người đàn ông, thì càng căm hận hắn yêu nữ nhân kia.
Nghĩ tới tối nay, Hoàng Phủ Cẩn không lo lắng nàng, mà là bước chậm cùng Tô Mạt dưới ánh sao, mặc dù cảnh sắc hoang vu, nhưng sắc trời u lam, ánh sao sáng ngời, giống như được nước rửa qua.
Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt sóng vai tản bộ, lòng của nàng giống như bị người hung hăng bóp chặt, khổ sở như có thể siết ra máu.
Tại sao bọn họ tổn thương nàng như vậy, xây dựng hạnh phúc bọn họ trên nỗi khổ sở của nàng?
Nếu như không có Tô Mạt xuất hiện, nàng nhất định có thể làm vương phi của Hoàng Phủ Cẩn.
Nàng hiền huệ, dịu dàng, sẽ là nội trợ tốt của hắn.
Nhưng......
Tất cả, cũng thay đổi, mộng đẹp của nàng, mộng từ nhỏ đến lớn, cũng bị đánh nát vô tình.
Cho nên nàng ta không lúc nào là không oán hận Tô Mạt.
"Vết thương trên người của ngươi còn cần bó thuốc, bên ngoài gió rét, vẫn là đi vào trước đi."
Âm thanh của Doãn Thiếu Đường dịu dàng, tràn đầy hấp dẫn.
Nhạc Phong nhi nửa tựa vào trong ngực hắn, hắn không buông nàng ra, hai người vào lều.
Nhạc Phong nhi tìm ra thuốc, nhưng thị nữ phục vụ của nàng không ở đây, nàng do dự một chút, liếc mắt thật nhanh quét mắt nhìn hắn một cái.
"Doãn công tử......" Lời vừa ra khỏi miệng, gương mặt liền hồng đến thật giống như rỉ máu.
Doãn Thiếu Đường cười như không cười nhìn nàng, hình như không hiểu, vừa hình như trêu chọc, "Hả?"
Hắn nhướng đuôi lông mày, trong ánh sáng đèn, đếm không ra phong hoa tuyệt đại, phong lưu phóng khoáng.
Phải nói bàn về dung mạo, hắn không kém so với Hoàng Phủ Cẩn, nàng nhìn hắn, mê man trong nháy mắt, tự động đổi gương mặt đó thành Hoàng Phủ Cẩn, giống như thế kia dạng dịu dàng mà đa tình mà nhìn nàng.
Nàng hiểu ánh sáng trong mắt nam nhân là có ý gì, nhưng nàng không có gì cả, nếu muốn hợp tác cùng Doãn Thiếu Đường, trừ bán tin tức Tô Mạt, không có gì khác.
Nàng không muốn bị lợi dụng liền vứt bỏ, cho nên nhất định phải nắm được y.
Nàng biết Doãn Thiếu Đường đúng là đối thủ mạnh mẽ của Tô Mạt.
Hắn sẽ giúp nàng hoàn thành tâm nguyện.
Nàng cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ tựa như bạch ngọc, giống như cổ thiên nga trắng đẹp đẽ, câu người mê hồn.
Nàng nhẹ nhàng nhét thuốc vào trong tay Doãn Thiếu Đường, âm thanh yếu ớt cơ hồ không nghe được, "Xin......"
Con mắt Doãn Thiếu Đường sắc diễm lệ, ánh mắt nông nông sâu sâu, nụ cười nồng đậm nhàn nhạt, không nhìn ra tâm tư.
Chốc lát, hắn cười khẽ, âm thanh mềm mại ôn hòa, giống như là gió xuân tháng ba, có thể hun say người.
Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ sờ cổ của nàng, da thịt nhẵn nhụi mềm nhẵn, ngón tay của hắn thon dài, bền chắc có lực, chậm rãi vuốt ve, sau đó dời tới trên mặt của nàng, ngón cái nhẹ nhàng ma sát môi của nàng.
Nàng khẽ mở miệng, nhẹ nhàng ngậm vào ngón tay của hắn, thân thể run rẩy.
Doãn Thiếu Đường cười nhẹ một tiếng, cánh tay khẽ dùng sức, liền đẩy nàng ta té vào trong ngực.
Tay phất một cái, màn tơ rơi xuống, ngăn ánh đèn ở bên ngoài.
Trong màn lụa, mông lung không rõ, da thịt mềm trong lòng bàn tay là cảm thụ khác biệt.
Nàng ríu rít khóc sụt sùi, hắn dịu dàng dỗ dành, ngươi tới ta đi, phong lưu kiều diễm, nhưng lại có thâm trầm tính toán.