Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 2192: Người nào sắc dụ người nào 05




Đêm khuya dần tàn, tình lưu luyến, nhưng cũng không chân thành.
Nàng ta nằm ở ngực hắn thật thấp khóc sụt sùi, "Doãn công tử, ta hai bàn tay trắng, chỉ có thể dựa vào ngươi......"
Doãn Thiếu Đường nhỏm dậy, lộ ra lồng ngực tinh xảo rắn chắc, trong ánh sáng đèn có một loại mị hoặc hoa mắt, hắn vuốt vuốt tóc đen nàng rủ xuống, nhẹ nhàng cười, ánh mắt dịu dàng như nước, giống như là nhìn người tình sủng nịch nhất.
"Ngươi yên tâm, ta cũng không sẽ bạc đãi nữ nhân của ta." Hắn kéo ngọc thể nàng gầy nhỏ, đè nàng dưới thân thể.
Gió từ bên ngoài thổi tới, thổi tắt ánh nến phía ngoài, một vùng tăm tối, chỉ có thở dốc cùng dây dưa trong bóng tối, liên tiếp.
Nam nhân phong lưu đa tình, nữ nhân ý định thâm trầm, vì ích lợi, làm giao dịch trực tiếp.
Không biết đã trải qua bao lâu, Nhạc Phong nhi sâu xa nói: "Chúng ta bước kế tiếp nên làm cái gì?"
Âm thanh Doãn Thiếu Đường miễn cưỡng, "Ngươi có đề nghị gì hay?"
Nhạc Phong mới nói: "Dĩ nhiên là đi Tuy Châu, ngươi không phải là đã sớm suy nghĩ xong sao?"
Doãn Thiếu Đường cười lên, âm thanh hơi khàn khàn, càng thêm hấp dẫn mị hoặc, "Thật là tiểu nhân nhi hiểu lòng người. Sáng sớm đã xuất phát, ngươi làm được hả?"
Hắn cười khẽ, có điều ngụ ý.
Nhạc Phong nhi đau nhức toàn thân, cắn răng, nhỏ giọng nói: "Không thể thiếu kiên trì."
Nàng làm sao có thể như mong muốn Tô Mạt, quả nhiên thật rời đi, để Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn cùng bay.
Đừng mơ tưởng!
Nàng khẽ hừ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Chúng ta không đi, Tô Mạt làm sao khẩn trương được."
Doãn Thiếu Đường cười cười, "Ngươi thật giống như rất hận nàng."
"Chẳng lẽ ngươi không hận sao? Nếu không vì sao lại luôn là muốn mệnh nàng và vương gia?"
Âm thanh Nhạc Phong nhi có chút nhọn, mang theo ý trào phúng.
Doãn Thiếu Đường không nói gì tiế, sau một lúc lâu mới nói: "Ta muốn giết bọn hắn, không phải là bởi vì hận, mà bởi vì là bất đắc dĩ. Có bọn họ, rất nhiều chuyện không thể làm."
Giọng Nhạc Phong nhi có chút không ổn, "Ngươi không thể giết Vương gia, Tô Mạt tùy ngươi."
Doãn Thiếu Đường nhướng mày, nàng đang nói điều kiện với hắn?
Hắn cười cười, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của nàng, "Được, chuyện kia thành rồi Tô Mạt về ta, Hoàng Phủ Cẩn về ngươi."
"Một lời đã định." Âm thanh Nhạc Phong nhi lần nữa nhẹ nhàng.
"Đúng rồi, Lưu Vân hình như cũng đã tới nơi này, ngược lại nên hảo hảo gặp qua hắn." Doãn Thiếu Đường đột nhiên nói.
Trong đầu Nhạc Phong nhi hiện ra gương mặt Lưu Vân dịu dàng, mấy người bên cạnh,  Diệp Tri Vân là hắn đối với nàng tốt một chút, Lưu Hỏa cả ngày như đề phòng cướp để đề phòng nàng.
"Người của ngươi không phải vẫn nhìn chằm chằm hắn sao?"
Doãn Thiếu Đường ừ một tiếng, "Nhưng hắn cũng không đơn giản, vẫn không có cơ hội xuống tay."
Nếu như có thể bắt được Lưu Vân, ngược lại rất tốt, Nhạc Phong nhi chỉ có thể dính dấp bọn họ nhất thời, nhưng Lưu Vân lại có thể dụ bọn họ vào Nam Trạch.
Ở chỗ này, khắp nơi Doãn Thiếu Đường cảm giác bó tay bó chân, nếu như đi Nam Trạch, vậy chính là thiên hạ của mình.
Hoàng Phủ Cẩn lợi hại hơn nữa, chỉ sợ cũng không được.
Đến lúc đó còn không phải là ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói?
"Cái này ta có thể giúp ngươi." Âm thanh Nhạc Phong nhi lạnh lùng, Lưu Vân coi như chưa nhục nhã nàng, nhưng mà đối với nàng cũng cũng không phải thật sự, cũng chỉ là từ kính trọng đối với sư phụ thôi.
Nếu như nàng và Tô Mạt đứng chung một chỗ, chỉ sợ hắn sẽ không nháy mắt mà trợ giúp Tô Mạt đối phó nàng.
Cho nên, nàng cần gì nhân từ đối với hắn.
Doãn Thiếu Đường cười khẽ, mút lấy vành tai của nàng, cười trêu nói: "Ngươi thật đúng là đóa Giải Ngữ Hoa. Hoàng Phủ Cẩn không cần ngươi, thật sự là tổn thất lớn của hắn a."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.