Đó là chỗ ở của dân chúng bình thường, nhưng cũng là nơi có sức sống nhất, náo nhiệt nhất.
Trong đó cũng có rất nhiều khách thương giàu có, thân quyến của quan lại ….
Thời điểm mặt trời lên cao nhất, bọn họ đến một chỗ thoạt nhìn rất giống một tòa nhà thường dân.
Tuy rằng sân không nhỏ, nhưng là bởi vì ở kinh thành, quy chế kiến trúc
phải nghiêm khắc tuân thủ quy định của triều đình, không dám rất vượt
qua, bức tường màu trắng đá đen, không có gì trang trí màu sắc rực rỡ.
Cảnh cửa chính cũng là loại bình thường, chỉ có bán gian cổng tò vò, hơn nữa mởi ở phía đông nam.
Tô Mạt hiếu kỳ nói:“Đây là ngươi mua sao?”
Tĩnh thiếu gia hơi hơi vuốt cằm.
Tô Mạt lo lắng nói:“Bọn họ có thể biết không?”
Dù sao Tô gia biết hắn là Hoàng Phủ Cẩn, vậy thái tử và hoàng đế khẳng định đều biết.
Tĩnh thiếu gia nhẹ giọng an ủi nàng,“Đừng sợ, không có gì. Cái này bọn họ
không biết. Hắn chỉ biết là ta không thích đọc sách, không thích hoàng
cung, một lòng hướng tới cuộc sống dân dã bên ngoài, cho nên rất nhiều
lúc cũng không câu nệ, ta rất tự do. Hắn bắt đầu còn phái người theo dõi ta. Sau lại phát hiện ta bất quá là đến thể nghiệm cuộc sống. Cũng liền từ bỏ. Bọn họ biết ta là Tĩnh thiếu gia, lại không biết sự tình chính
thức ta muốn làm.”
Tô Mạt gật đầu, vậy thì tốt, nhưng vẫn phải cẩn thận.
Lúc này nàng nhìn thấy trong chỗ tối có mấy cái bóng người xẹt qua, A Lí tiến lên nói:“Chủ tử, hết thảy an toàn.”
Tĩnh thiếu gia gật t đầu, nắm tay Tô Mạt bước vào sân, nô bộc bên trong lập tức đi lên nghênh đón.
Tô Mạt hỏi:“Mỗi lần đều âm thầm có người xem xét có người theo dõi không à?”
Tĩnh thiếu gia cười cười,“Đúng.”
Tô Mạt âm thầm bội phục hắn, thật sự là đủ cẩn thận a.
“Ha ha, ha ha ha, cha, thật vậy sao?...... A, bọn họ đến đây sao? Thật sao? Ai nha, rốt cục đã đến đây, ta nhớ bọn họ muốn chết......”
Mới
vừa đi hai bước, chợt nghe thấy tại chỗ cửa tròn có tiếng nói thanh thúy vang lên, một loạt tiếng bước chân truyền đến, một bóng dáng đỏ như lửa nhào về phía Tô Mạt.
Tư thế kia, tựa hồ muốn đem Tô Mạt lật qua lật lại xem xét.
Tĩnh thiếu gia ôm chặt Tô Mạt, nhẹ nhàng né tránh.
Hồ Tú Hồng nhào tới lại bị nhào tới chỗ không người, lập tức ngã văng ra ngoài.
Bên cạnh Lăng Nhược cười đi lên tiếp được nàng.
Hồ Tú Hồng vỗ ngực, phẫn nộ nhìn Tĩnh thiếu gia,“Quá đáng !”