Ai biết được lão bà
của tên ác bá rất hung hãn, gây phiền hà suốt, thừa dịp tên ác bá không ở nhà sai người đem nữ nhân mang thai đẩy xuống hồ muốn hại nàng ta chết
đuối.
Lại sai người đem tỷ đệ bọn họ bán cho người môi giới,
nhiều lần quay vòng, bọn họ rơi vào tay của một tên thiếu gia biến thái. Tên thiếu gia biến thái này mỗi ngày đều lấy việc đánh người làm niềm
vui.
Lần này hắn dẫn theo gia đinh đến thôn trang của bằng hữu
uống rượu, Phương Oánh liền thừa dịp hắn uống rượu say, đánh hắn ngất đi rồi dẫn theo đệ đệ chạy thoát ra ngoài.
Chạy suốt một đêm, hơn
nữa cũng không phân biệt được phương hướng, vừa đau vừa mệt, vừa sợ vừa
hãi, hai người chịu không nổi nữa, vi thế té xỉu ở bên ngoài.
Phương Oánh lôi kéo đệ đệ quỳ xuống dập đầu tạ ơn đám người Hồ tiên sinh,“Đa
tạ ân nhân cứu giúp, chúng ta không thể liên lụy các ngươi, xin cáo từ . Nay không có gì để báo đáp, nếu có kiếp sau, xin được làm trâu làm
ngựa, tỷ đệ hai người chúng ta nguyện ý làm nô bộc hầu hạ ngài.”
Người khác thì vẫn chịu được, chứ Hồ Tú Hồng làm sao còn nhịn được nữa, sớm
đã xông lên đem bọn họ nâng lên,“Các ngươi đi nơi nào a? Nơi đây ngươi
không có người quen, đi ra ngoài sẽ bị tên vô lại đó bắt đi. Các ngươi
chỉ có thể ở nơi này.”
Phương Oánh lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Tô Mạt,“Không, chúng ta không thể liên lụy tới ân nhân.”
Hồ Tú Hồng quay đầu nhìn Tô Mạt,“Mạt Mạt, tỷ tỷ tốt của ta, ngươi nói nên làm sao bây giờ a?”
Tô Mạt nhìn nàng một cái không nói chuyện.
Hồ Tú Hồng bĩu môi, lôi kéo tay nàng, lấy lòng nói:“ Tỷ tỷ tốt của ta, ta
đều gọi ngươi là tỷ tỷ rồi đó. Ngươi liền giúp đỡ đi. Không có ngươi sẽ
không giải quyết ổn thỏa được chuyện này a, ngươi là người tốt, không
thể thấy chết mà không cứu chứ.”
Tô Mạt nhìn hai tỷ đệ Phương
Oánh liếc mắt một cái, cười cười, nói với Hồ Tú Hồng:“Ta cũng không có
cách nào khác cứu a. Ta cũng vậy trộm đi ra ngoài . Ngươi cũng không
phải không biết. Hơn nữa chuyện tình nơi này, có thể giấu giếm được ai,
đến lúc đó người ta đến lục soát, thấy chúng ta chứa chấp nô bộc của nhà khác, là phải chịu tội đó .”
Phương Oánh lôi kéo đệ đệ muốn rời đi.
Hồ Tú Hồng ngăn bọn họ lại, quay đầu trừng mắt nhìn Tô Mạt,“Bọn họ đều là
người đáng thương, Phương Vũ còn chưa thể nói chuyện, ngươi liền nhẫn
tâm như vậy!”
Hồ tiên sinh thở dài, nhìn thấy nữ nhi của mình
tính tình nóng nảy như lửa, xem ra vĩnh viễn đều sẽ không học được việc
động não a.
Hắn cười nói:“Ngươi cũng đừng gào to lên thế. Mạt Mạt đã đáp ứng rồi. Đi sai người an bài hai phòng đi.”
Hồ Tú Hồng nghi hoặc nhìn Tô Mạt,“Mạt Mạt ngươi thực đáp ứng rồi?”