Tô Mạt đứng dậy, đi đến trước mặt hoàng đế, hắn ý bảo nàng ngồi ở bên cạnh hắn.
“Nha đầu, nói đi, nghĩ muốn cái gì, chỉ cần trẫm có, muốn gì cũng được.”
Hoàng Phủ Kha thấy Tô Mạt chiếm hết sự sủng nịch, mọi người đều đối với nàng
tốt như vậy, nhất thời tức giận đến sắc mặt đều thay đổi.
Nhỏ
giọng nói với Tống Dung Hoa,“Ta thấy phụ hoàng đem Ngũ ca tặng cho nàng
ta luôn đi. Ngũ ca ngày thường thích cùng nàng ta thì thầm to nhỏ lắm
mà.”
Thanh âm tuy rằng nhỏ, nhưng lại làm cho mọi người nghe rõ rành mạch.
Tô Mạt sắc mặt lạnh lùng, Hoàng Phủ Giác lập tức trách mắng:“Kha Kha ngươi nói cái gì thế. Dùng thiện xong rồi thì mau đi chơi đi.”
Lúc này Hoàng Phủ Giới vừa mới từ bên ngoài xông đến, chỉ nghe thấy câu nói đem Ngũ Ca tặng cho Tô Mạt kia, liền lớn tiếng nói:“Ngũ ca cũng không phải
là lễ vật, như thế nào có thể tùy tiện tặng đi. Thập tam muội ngươi hồ
đồ.”
Hoàng Phủ Kha hướng hắn làm mặt quỷ, thè lưỡi, châm chọc
nói:“Ta thấy ngươi cũng muốn để phụ hoàng đem ngươi thành lễ vật tặng
cho nàng ta a.”
Nói xong lôi kéo Tống Dung Hoa chạy ra ngoài, một bên quay đầu hướng về phía Tô Hinh Nhi nói:“Tiểu què tử, còn không mau lên?”
Tô Hinh Nhi như phụng thánh chỉ, lập tức vội vàng theo đi ra ngoài.
Bên kia nhị tiểu thư cười như muốn giảng hòa, bưng điểm tâm nói:“Ngũ điện hạ cũng nếm thử món do ta làm đi.”
Hoàng Phủ Giác ôn ôn cười khẽ,“Đa tạ , nhưng là mới vừa rồi trong bữa ăn ăn
hơi nhiều, hiện nay thực sự là nuốt không trôi nữa.”
Hoàng đế
nhìn thấy những lời nói sắc bén của tụi nhỏ sao lại không hiểu chứ,
chính là bất động thanh sắc, nói với Tô Mạt:“Nha đầu, nghĩ xong chưa?”
Tô Mạt suy nghĩ một lúc, nhìn Hoàng Phủ Giác liếc mắt một cái, lời đề nghị vô tình của hắn thực là hấp dẫn a.
Nếu có thể sử dụng uy danh của hoàng gia, vậy thì việc làm ăn của mình sẽ
dễ dàng biết bao, mấu chốt nhất là, không chỉ có việc làm ăn.
Còn có thứu khác......
Nàng cười cười, một bộ dáng ngây thơ vô tà,“Bệ hạ, không bằng ngài cũng phong ta làm quan đi.”
Lời nàng vừa nói ra, khiến lão phu nhân cùng Tô Nhân Vũ sợ hãi quá chừng, vội ngăn nàng lại.
Lão phu nhân trách cứ nói:“Nói hươu nói vượn, còn không dập đầu bồi tội với bệ hạ.”
Hoàng đế lại cười sờ sờ đầu nàng, nói:“Không sao.”
Tiểu nha đầu này thông minh như vậy, mới sẽ không lỗ mãng như thế đâu, muốn
làm chức quan, khẳng định là đằng sau còn có chiêu khác.