Chỉ cần còn có Tô quốc Công, sự uy hiếp liền tồn tâij, như vậy không ai dám xâm phạm Đại Chu một bước.
Hắn Hoàng Phủ Cẩn, căn bản là sẽ không có tác dụng nữa.
Hắn cứ nghĩ là hiện tại hoàng đế không coi trọng hắn, chờ khi có chiến sự, sẽ còn có thời cơ phất lên sao chứ ?
Buồn cười.
Tô Trì phủi phủi quần áo, kéo cửa ra, bước đi ra ngoài.
Hoàng Phủ Cẩn ôm Tô Mạt nhảy ra ngoại viện, chỉ vài động tác mau lẹ, như cơn
gió mát vờn mây, bay qua chỗ bờ giậu bên trong hồ sen, trung gian hồ sen có đậu một con thuyền thuyền nhỏ, hai người dừng lại ở trên đó.
Thuyền nhỏ hơi hơi lắc lư một cái, tràn ra một vài tầng gợn sóng, trên mặt
nước nổi trôi một vài cánh bèo, còn có cánh hoa sen tàn phai của năm
trước.
Tô Mạt nhìn sắc mặt băng hàn của hắn, bạc môi nhếch lên,
cười cười, chọc hắn nói:“Hắn bất quá là hổ giấy, doa ta thôi, không dám
thật sự làm cái gì đâu. Ngươi không cần quá lo lắng.”
Hoàng Phủ
Cẩn nhìn nàng nghiêm chỉnh, đối diện với ánh mắt trong veo như nước của
nàng, nơi đó có chứa trời xanh mây trắng, sự thô bạo muốn giết người
trong hắn như yên tĩnh lại.
Giọng nói của ắn trong veo như nước
mùa xuân tháng ba, Hoàng Phủ Cẩn với lớp mặt nạ cô độc kiêu ngạo tàn bạo cất dưới lớp băng lạnh lẽo kia như chầm chậm ta ra rồi biến mất.
Biến thành Tĩnh thiếu gia ôn nhu trầm ổn.
Hắn nâng tay sửa lại làn tóc mai của nàng vừa nãy bị gió thổi loạn, ôn nhu
nói:“Mạt nhi, ta e sợ nàng sẽ phải chịu tổn thương. Nếu như ta quản quá
nhiều, có khiến nàng phiền chán hay không .”
Hắn nhìn thật sâu vào mắt nàng, trong mắt có sự khủng hoảng không dám tự hỏi.
Nàng nhưu con chim non tự do, không thích người ta trói buộc mình, hắn lại
luôn muốn, đem nàng giữ ở bên người, muốn được nhìn ngắm nàng ngay cả
mỗi cái nhăn mày hay nụ cười.
Hắn chỉ sợ, có một ngày như vậy, nàng sẽ chán ghét hắn, rời hắn đi.
Nếu có thời điếm đó, hắn nên làm như thế nào?
Hắn đè ngực, cái loại ý tưởng này đã đủ khiến hắn lòng đau như dao cắt, làm sao dám thật sự đối mặt đây?
Tô Mạt cười hắc hắc, vén ra một vốc nước,“Ngươi bị ngốc rồi hả, ta làm sao có thể chán ghét ngươi? Ta cũng không phải là loại người không biết tốt xấu, ngươi tốt với ta, ta còn chê ngươi quản nhiều sao chứ. Chẳng lẽ
đợi đến lúc ngươi mặc kệ ta, ròi ta bị người khác bắt nạt, mới hối hận
trách cứ ngươi vì sao mặc kệ ta sao?”