Tô Việt nói:“Ta suy đoán ý tứ của bệ hạ, chỉ sợ sẽ để Mạt Mạt gả cho thái......”
Không đợi hắn nói xong, hắn rùng mình một cái, chỉ cảm thấy bên cạnh Tĩnh
thiếu gia cả người lạnh băng, giống như bản thân vừa mơi rớt xuống hầm
băng vậy.
Tô Việt vội nói:“Đừng hiểu lầm. Ta muốn nói không phải
là tam điện hạ, mà...... người mà Bệ hạ cuối cùng sẽ làm cho người đó
yên vị trên ngai vàng.”
Tĩnh thiếu gia hừ lạnh một tiếng,“Cho dù
như thế thì sao? Mạt nhi không phải là động vật mà hắn nuôi dưỡng, không phải hắn nói như thế nào liền như thế đó.”
Nàng là một chú chim
tự do, là một con hùng ưng sẽ bay xa bay cao đến tận chân trời, sẽ không có bất luận kẻ nào có thể nắm nàng ở trong tay.
Muốn yêu nàng, chỉ có thể khiến nàng cảm động, làm cho nàng cam tâm tình nguyện vì điều đó mà thu lại đôi cánh kia.
Hừ!
Vậy mà muốn thao túng chỉ trỏ nàng sao chứ!
Tĩnh thiếu gia gương mặt lạnh lẽo, trước lúc nàng trở nên mạnh mẽ, hắn sẽ
phụ trách bảo hộ nàng, chờ nàng thật sự có năng lực tự bảo vệ mình,
những người đó làm sao có thể là đối thủ của nàng chứ?
Tô Việt
nhìn hắn tỏ vẻ không coi lời nói của mình ra gì liền thở dài, có một số
câu nói, chỉ nói đến là ngừng, cũng không có cách nào khác nói toạc ra.
Huống hồ, mọi người đều nói Hoàng Phủ Cẩn bạc tình bạc nghĩa, yêu thích việc
giết người như mạng, ở trên chiến trường chỉ lo tự mình hưởng lạc, mặc
kệ tướng sĩ chết sống ra sao.
Những lời này, mặc kệ ai nói, Tô Việt đều không tin.
Hắn không phải ngu dân, hắn có đầu óc biết phán đoán.
Có rất nhiều sự tình, chỉ vì lý do cần thiết phải bôi xấu , giả ma giả quỷ mà thôi.
Trên sách sử có ghi lại nhiều ác nhân như vậy, nhưng trên thực tế, người
viết ra sách sử này, chính nghĩa của họ là dựa vào cái gì chứ?
Như thế có thể nhìn ra, thắng làm vua thua làm giặc.
Hắn nói người khác giết người như ngóe, nhưng đến lúc hắn chiếm được ngôi
vị hoàng đế, người nào không phải là kẻ giết người như ngóe chứ.
Chỉ sợ so với hắn bị lên án là đao phủ giết người kia, thì việc giết người sẽ càng nhiều hơn nữa.
Lại lui một vạn bước, cho dù Hoàng Phủ Cẩn thật sự giết người đã mất cảm
giác, nếu không phải hắn còn nhỏ tuổi đã phải liều chết trên chiến
trường, thì làm sao có hiện tại người ta lên tiếng chỉ trích hắn trong
khi đó còn được hưởng cảnh ca múa thái bình hôm nay?
Hắn nhiệt huyết ở trên sa trường, bọn họ ở phồn hoa đô thành sống mơ màng như kẻ say.
Đợi hắn thu quân trở về, chẳng những không ban thưởng cho thứ gì, ngược lại còn ban cho hắn cái tội danh ‘ thị sát’, sát khí quá nặng.
Các
tướng sĩ xuất chinh đều được thăng quan lên chức, chỉ có hắn, chẳng
những không có lên chức, ngay cả quyền lợi nên có của một thái tử cũng
không được.
Bi ai xiết bao, đáng ca ngợi biết bao?