Về phần kính mắt và
các loại thủy tinh khác, quan trọng nhất là kính viễn vọng và ống kính
ngắm từ xa, nàng để cho bên công xưởng nhà tập trung tinh thần nhắm vào
sản phẩm này.
Ban đêm trước khi đi một ngày, A Lí đặc cách cho Tô Mạt ở cùng các đội viên trong tổ hai tiếng, để cho bọn họ nói lời tạm biệt.
Trần Đại Hổ giơ cao chén lớn,“Tiểu Mạt Lị, ta kính ngươi một chén, giống như kiểu người như ngươi vậy , lão tử ta bội phục sát đất!”
Có thể cùng với nam nhân cùng nhau huấn luyện, gian nan như vậy cũng không bỏ cuộc.
Tuy rằng nàng lợi hại, nhưng lại không kiêu ngạo, lại giống như tiểu muội của bọn họ vậy.
Cãi nhau ầm ĩ, hoặc là giở trò lưu manh, làm nũng với bọn họ, cũng không có cái vẻ lãnh ngạo và dũng mãnh như kiểu nữ cường nhân.
Hắn thích muội tử như vậy.
Bọn họ đem nàng trở thành muội muội, mà không phải là cái gì tiểu thư Tô gia.
Lâm Tĩnh Giang cũng giơ chén lớn lên, khuôn mặt vốn trắng nõn anh tuấn nay bị phơi nắng đen, một khi uống rượu, mặt lại đỏ bừng.
“Tiểu Mạt Lị, ta cũng kính ngươi một chén, ân cứu mạng của ngươi, ca ca khắc ghi trong lòng.”
Hắn vừa nói như vậy, đám người trong tổ đều giơ chén lên.
Tô Mạt vò đầu cười cười, tuy rằng rượu này...... Nhưng là......
Tư thế này của bọn họ như muốn từng người từng người kính sao?
Đang lúc khó xử muốn giở trò lừa đảo ra, có người giành lấy cái chén trong
tay nàng, âm thanh trong trẻo lạnh lùng từ trên đầu truyền xuống,“Ta
thay nàng uống.”
Nguyên bản đám người Trần Đại Hổ muốn Tô Mạt
uống một chén là được rồi, nay thấy Hoàng Phủ Cẩn ra mặt, bọn họ cầu
không được, hô hào đều xông lên.
Trần Đại Hổ cười ha ha:“Tĩnh thiếu gia, huynh đệ chúng ta không cùng nhau uống, muốn uống thì từng người uống một!”
Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi nhíu đuôi lông mày xinh đẹp, thản nhiên nói:“Phụng bồi đến cùng.”
Đám người Trần Đại Hổ vừa nghe, trực tiếp đập nồi niêu, từ lúc Hoàng Phủ
Cẩn cùng bọn họ tham gia huyến luyện, tất cả sự nổi bật đều bị hắn cướp
sạch .
Kẻ vốn xếp thứ nhất cũng đứng thứ 2 rồi.
Kẻ vốn là bạn gần gũi với Tô Mạt cũng bị hắn cướp mất.
Tuy rằng Hoàng Phủ Cẩn không cười nói tùy tiện, một ngày khó nói được hai
câu, nhưng là mỗi lần nói ra câu nào thì hại người câu ấy.
Đây chính là thời cơ tốt để trả thù a!
Trần Đại Hổ nháy mắt ra hiệu, người trong tổ đều bưng chén đứng lên, lại có
người có quan hệ tốt hoặc cùng nhau đánh đối kháng qua, hoặc là những
người ở tổ khác đã từng giành qua vị trí thứ nhất bị Hoàng Phủ Cẩn giành mất vị trí......
Những người bội phục hắn ......
Dù sao cũng lấy đủ loại lí do.