Nhị quản gia Vương
Giang lau mồ hôi trên trán, thở hồng hộc nói:“Lão gia, không...... xong. Nghe Trì thiếu gia nói thái tử điện hạ đều đi gặp bệ hạ, kết quả ngũ
điện hạ vừa vặn ở đó, âm dương quái khí không biết nói cái gì đó. Sau đó bệ hạ cười cười không coi đó là chuyện đại sự. Nói nhị điện hạ khẳng
định đùa giỡn, nếu muốn đùa chơi, cứ để hắn chơi đùa đi. Kêu mọi người
cũng không cần phải tưởng thật.”
Vương Minh Chí gấp đến độ nói:“Có nói chuyện ngọc kỳ lân chưa?”
Vương Giang gật gật đầu,“Nói rồi!”
Vương Minh Quân buồn bực, khoanh tay uốn cong lưng, đi lòng vòng cực nhanh.
Tại sao có thể như vậy?
Hoàng đế như thế nào đột nhiên đối với Hoàng Phủ Cẩn đổi tính ?
Kệ hắn nháo loạn?
Hoàng đế mặc kệ, tỏ rõ là thái tử cũng không thể quản.
Vương Minh Chí bất chấp khó khăn đi về, vẻ mặt hủ bại.
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên ngắm hắn,“Vương đại nhân tính xong chưa?”
Vương Minh Chí giở trò nói:“Điện hạ xem ta nơi này có gì đáng giá, cứ lấy đi
đi. Mấy trăm vạn lượng, mấy chục vạn ta cũng không. Đập nồi bán sắt, bán tòa nhà cũng không thể có. Điện hạ tùy ý đi.”
Nếu hoàng đế nói coi như là hắn đến đùa chơi.
Vậy đương nhiên hắn liền giở trò lưu manh a.
Xem ra, cũng là bày ra một chiêu cho bọn họ.
Xem ra hoàng đế vẫn là hướng về phía bọn họ nha.
Hừ, quận vương được tính là cái rắm gì!
Vương Minh Chí giở trò, phất phất tay nói với huynh đệ và chất tử:“Đều tự trở về viện của mình đi, không cần kinh động lão thái thái.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn chơi xỏ, lạnh lùng cười, đứng dậy nói:“Một khi đã như vậy, ta đây liền tự mình cầm đi.”
Vương Minh Chí khoanh tay ưỡn ngực, quay đầu hung hăng trừng mắt với Tô Việt, mới vừa rồi phái người đi Tô gia báo cáo với muội muội, thế nhưng đều
bị người Tô gia cản lại.
Thật sự là buồn cười.
Hoàng Phủ Cẩn hai bước đi đến trước mặt Vương Mai Lâm, vươn tay đưa hắn bắt lại,“Đó là hắn .”
Vương Mai Lâm sớm nghẹn ngào khóc.
Hiện tại vừa thấy Hoàng Phủ Cẩn lại vươn tay tóm lấy hắn, hắn lại la to lên.
Vương Minh Chí thật sự là hận chết đứa con vô dụng còn hay gây vạ của mình.
Hắn đột nhiên nhớ tới đến cái gì, vội ngăn Hoàng Phủ Cẩn, cười nịnh
nói:“Điện hạ bớt giận, bớt giận. Hạ quan đã suy nghĩ thấu triệt.”
Nói xong nói với Tô Việt:“Cháu ngoại, cậu còn có chút tiền, ngươi tới giúp đỡ nhìn xem.”