Hoàng Phủ Cẩn đem nàng buông ra, nhéo nhéo chóp mũi của nàng,“Ngươi quỷ nha đầu này.”
Náo loạn trong chốc lát, lại vẫn là tránh không được sự thương cảm.
Dù sao đi lúc này, cũng là có nguy hiểm.
“Mạt nhi, ăn cùng ta bữa cơm đi.”
Hắn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng vào phòng.
Ăn xong bữa cơm này, hắn lập tức phải đi, không thể ở lại nhà.
Vốn nghĩ rằng hai ngày nữa mới phải đi, ai biết đột nhiên nhận được hoàng đế thủ dụ.
Mà nàng lại bị lão thái thái chế trụ.
Lăng Nhược báo lại, hắn nghĩ thời điểm rời kinh thành đi, sẽ di qua bên Triệu tiên sinh gia nhìn nàng một cái rồi mới đi.
Ai biết nàng thế nhưng đã tới đây.
“Ta không ở kinh thành, nàng phải ngoan ngoãn.”
Hắn lấy ghế ta, kêu nàng ngồi xuống.
Tô Mạt cúi mắt, tấm tức nói:“Biết. Ta xác định phải ở nhà sao chép kinh thư.”
Lão phu nhân là sẽ không bỏ qua cho nàng.
Bất quá dù sao hắn cũng không ở kinh thành, sao chép kinh thư thì sao chép chứ.
“Nếu có cơ hội, đến giúp ta thăm cha nuôi, không cần luôn ở cùng hắn, liền nhìn một cái là được.”
Hắn nâng tay giúp nàng chỉnh lại bím tóc, mới vừa rồi đùa nghịch đã bị lỏng ra.
Tô Mạt gật đầu,“Chỉ cần có thời gian ta sẽ đến. Hắn......”
Nàng muốn hỏi khuôn mặt hắn, lời chưa xuất khẩu liền nuốt trở về.
Vẫn là đừng hỏi, miễn cho hắn khó xử, lại vạch trần một lần vết sẹo khác.
Hoàng Phủ Cẩn nói:“Khuôn mặt hắn tại sao lại thành như thế, hắn vẫn không
chịu nói cho ta biết. Ngày thường hắn rất lạc quan, một chút cũng không
để ý. Nhưng đôi khi, hắn sẽ thực yếu ớt. Tính tình cũng không tốt, rất
thống khổ, cho dù ta dùng nội lực cũng không có cách nào giúp hắn trấn
trụ cái loại thống khổ này......”
Tâm hắn run lên, theo bản năng nắm chặt tay Tô Mạt.
Tô Mạt cầm tay hắn, ôn nhu nói:“Ngươi yên tâm. Trước kia ngươi một mình
gánh chịu, hiện tại ta giúp ngươi cùng nhau gánh. Thống khổ lớn như vậy, nhiều người cùng gánh, thì dễ gánh thôi. Trở nên nhẹ nhàng.”
Trong lòng Hoàng Phủ Cẩn vốn chua xót, hiện tại lại cảm thấy rất vui mừng.
Xem ra một chuyến đi, đã khiến cho hắn được lợi cả đời.
Ngày đó hắn đi tìm Hồ đại phu, là muốn dẫn đại phu về chữa bệnh cho cha nuôi.
Lại không nghĩ rằng, cũng tìm được nàng.
Hắn giang cánh tay đem nàng ôm vào trong lòng, ôn nhu nói:“Mạt nhi, cám ơn nàng.”