Tô Nhân Vũ khen ngợi nhìn nàng một cái, Tô Hinh Nhi ngây ngẩn cả người.
Đây là sau khi gặp chuyện không may, phụ thân lần đầu tiên nhìn đến nàng.
Nàng cắn môi nước mắt lưng tròng , nức nở rầu rĩ khóc đứng lên.
Trên mặt Hoàng quý phi một trận xanh một trận trắng.
Có nghĩa là hiện tại nàng ta rất mất mặt.
Thập tam công chúa là nữ nhi của nàng.
Nàng vừa muốn phát hỏa, bên kia Tô gia nhị tiểu thư đột nhiên quỳ xuống đất, nói:“Kỳ thật không phải như thế. Thập tam công chúa bất quá là làm cho
tam muội muội nói ra sự tình, không được giấu diếm. Không có buộc tam
muội muội nói là ngũ muội muội .”
Tô Hinh Nhi không nghĩ tới nhị tiểu thư nhảy ra ngoài vu cáo nàng.
Nàng từ nhỏ bị nuôi dưỡng thành tính tình táo bạo, chịu không nổi ủy khuất.
Nếu là bị vu oan sẽ không thể nhẫn nhịn nổi.
Nàng tức giận đến cả người run run,“Ngươi, ngươi, ngươi khuỷu tay huých ra ra bên ngoài. Rõ ràng là nàng ta bức ta.”
Nhị tiểu thư lạnh lùng nhìn nàng, thản nhiên nói:“Ngươi đã sớm đối với thập tam công chúa và Tống tiểu thư ghi hận trong lòng. Ngươi không chỉ một
lần nói chán ghét các nàng ấy, nhưng là vì ở trong cung chơi đùa, còn
muốn lấy lòng các nàng. Ngươi còn nhỏ, lại không hiểu chuyện. Lúc này
thấy bệ hạ cùng hoàng quý phi nương nương, đương nhiên sẽ nhịn không
được muốn trả thù một chút. Về phần là do ngươi chính mình nghĩ ra, hay
là người khác dạy. Vậy cũng chỉ có chính ngươi biết.”
Tô Hinh Nhi bị nàng ta chọc đến tức giận lòi mắt, sắp như ngất đi.
Ai cũng không dự đoán được sự tình nhanh chóng quay ngược trở lại.
Hoàng Phủ Giới tức giận, định phát tác, lại bị Hoàng Phủ Giác gắt gao đè lại đầu vai.
Ánh mắt hắn vốn ấm áp ôn thuận nay như bị bịt kín một tầng băng, chấn đắc Hoàng Phủ Giới một chữ cũng nói không nên lời.
Chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn.
Hoàng Phủ Giác chế trụ Hoàng Phủ Giới, làm cho hắn ở bên cạnh mình, không được xúc động.
Mặc kệ nói như thế nào, các vị tiểu thư Tô gia cùng Tống gia là nổi danh .
Một mực yên lặng không nổi bật gì như Tống tứ tiểu thư, Tô nhị tiểu thư, Tô tam tiểu thư cũng nổi danh theo.
Tô Nhân Vũ cùng đại tiểu thư tức giận đến sắc mặt đều thay đổi, nhưng là ở trước mặt hoàng đế, bọn họ cũng không thể không tự ép mình bảo trì lý
trí.
Nếu không chính là chọc giận hoàng đế đại họa ngập trời.
Không thể bởi vì vài tiểu nha đầu nháo loạn lên, dẫn tới người lớn mất đi sự khống chế, mất đoàn kết.
Đó mới là mất mặt .