Hơn nữa giỏi nhất là giỏi đóng kịch giả bộ.
Tống phu nhân nhìn trượng phu, trượng phu nhìn mẫu thân, lão phu nhân nhìn lão gia tử.
Lão gia tử khoanh tay, tựa hồ đang ngủ vậy, không ngó ngàng tới.
Tống gia vài vị công tử cùng tiểu thư cũng hoảng hốt, vội cùng nhau xông lên trước quỳ xuống.
Tô Mạt không khỏi cụt hứng.
Vốn nghĩ rằng Tống Dung Hoa lợi hại hơn chút nữa, nàng còn muốn dụ Tống phu nhân vào tròng luôn.
Để bọn họ biết được, đừng có mà tính kế Hoàng Phủ Cẩn của nàng, đừng giở mấy chuyện xấu ra với nàng nữa.
Nàng ngày thường nhìn có vẻ yên phận, bất quá là khinh thường không cùng với các nàng tranh đấu, đấu tranh nội bộ có gì mà vui chứ ?
Đấu tranh nội bộ được tính bản lĩnh gì chứ?
Nàng thấy chả đáng.
Lại nói, Hoàng Phủ Cẩn thân ở bên ngoài đang ở nơi nguy hiểm, nàng mỗi ngày lo lắng còn không kịp nữa là.
Còn có tâm tư để quản bọn họ sao chứ?
Nhưng các nàng cố tình luôn đui mù, muốn tới chọc nàng.
Hoàng đế đối với nàng tốt, cũng không phải lỗi của nàng.
Huống hồ, hoàng đế đối với nàng tốt chính là thật sự tốt sao?
Đám nữ nhân ngu xuẩn này.
Chỉ nhìn đến mặt ngoài ân sủng, nhìn không tới sau lưng đao phong.
Thật sự là ngu xuẩn muốn chết.
Làm hại nàng phỏng chừng lại bị chính hoàng đế gián tiếp tính kế.
Hoàng đế khoát tay, cười ha ha,“Đặc sắc, ngoạn mục! Mạt nhi không hổ là học
trò giỏi của Triệu tiên sinh. Không để trẫm xem nhìn nhầm. Trẫm hôm nay
cao hứng, đặc biệt cho phép ngươi làm nữ quan ngự tiền hành tẩu.”
Tô Mạt thật sự là trăm lần không muốn, ai muốn ở trước mặt hoàng đế hành tẩu chứ.
Đó không phải là tự tìm phiền phức chứ.
Gần vua như gần cọp. Cứ nghĩ là nàng không biết sao.
Lão phu nhân sớm sử ánh mắt, người liên can của Tô gia lập tức quỳ xuống đất tạ ơn.
Tô Trì thật sự là tức giận đến ngũ tạng lục phủ đều nát ra, hắn ở trước mặt thái tử, còn không có được đến nửa chức quan gì.
Tô Mạt lại tốt, làm ra vài lần nổi bật, liền trở thành người tâm phúc trước mặt hoàng đế.
Người nhà họ Tống mất hết thể diện, người người mặt xám mày tro.
Chỉ có vị cao tuổi Tống lão gia tử kia, ngược lại một bộ dáng không sao cả.
Hắn lặng lẽ an tĩnh mông lung mắt buồn ngủ,“Diễn xướng xong rồi?”
Hoàng đế cười ha ha, nói với hắn:“Lão tướng quân đại ca, vở diễn này rất hay nha. Chúng ta tiếp tục uống rượu đi.”
Lão Quốc Công cười cười,“Uống rượu, uống rượu.”
Lơ đãng, hắn quay đầu liếc Tô Mạt một cái, tầm mắt lưu lại ngắn ngủi, liền thu trở về.