Tiền cô cô nói:“Nô tỳ
còn thỉnh Tô tiểu thư về sau có thể cùng thập tam công chúa trao đổi
nhiều hơn. Công chúa tuy rằng kiêu căng, nhưng làm người bản tính không
xấu. Chỉ là bị một vài người xấu ảnh hưởng.”
Lúc này Lăng Nhược đi theo vài tiểu thái giám tiến vào, bọn họ phụ giúp một chiếc xe cút kít nhỏ, mặt trên đặt vài hũ rượu.
Lăng Nhược mặc quần áo lưu loát bình thường, dùng khăn vải màu lam bao đầu lại.
Tô Mạt nói với Tiền cô cô:“Đưa rượu đến đây rồi, cô cô có thể nói với Lưu công công có thể dùng ngự thiện rồi .”
Tiền cô cô mỉm cười, đi truyền lời.
Tô Mạt tự mình dẫn người đi sắp đặt mấy vò rượu này, kêu Lăng Nhược hỗ trợ nàng.
Hai người vừa nói vừa ra dấu tay chân, Tô Mạt đem tình huống của chính mình cùng với yêu cầu truyền lại cho nàng ta.
Lăng Nhược ngầm hiểu, trong chốc lát liền đi phân phó người ta an bài.
Tô Mạt sai người ta dựa theo yêu cầu của nàng ủ không ít rượu, nay độ tinh khiết so với trước đây đã cao hơn rất nhiều, mà loại rượu khác nhau,
nàng lại có thể mò mẫm nghiên cứu phát triển lên một dạng mới.
Nàng cố ý pha chế mấy chén khác nhau, để vào những cốc đựng rượu khác nhau.
Hoàng đế uống vui vẻ, ăn thỏa mãn, một chút cơm đã phá đi quy củ “Thực bất
ngôn” ( Ăn không nói chuyện), không ngừng khên Tô Mạt rượu ngon, còn để
Lưu Ngọc cùng Tiền cô cô ở trên bàn nhỏ bên cạnh hầu hạ uống cùng.
Sau khi cơm no rượu say, hoàng đế đứng dậy đi thong thả vài bước, vuốt bụng vừa lòng nói:“Đã lâu không vui vẻ như vậy.”
Lưu Ngọc cùng Tiền cô cô nhìn nhau cùng cười.
Hoàng đế đi được vài bước, quay đầu nhìn Tô Mạt,“Nha đầu, nghĩ muốn cái gì, cứ việc mở miệng.”
Tô Mạt mỉm cười,“Bệ hạ, rượu này là do một nha đầu nhà thần nữ điều chế
ra. Nàng ta là do cha ta cùng nhị ca trong lúc vô tình gặp gỡ được ở một tửu quán, sau đó liền mướn về nhà. Bởi vì cũng biết làm chút công việc
vặt, liền đi theo thần nữ cùng đại tỷ. Nếu bệ hạ thích, về sau kêu nàng
ta......”
Hoàng đế ha ha cười, khoát tay áo,“Chuẩn, cứ để nha đầu đó tiến cung cùng ngươi.”
Nói xong đi đến trước mặt nàng, cười một tràng dài nhìn nàng,“Không có khác cái gì muốn sao?”
Tô Mạt ngẩng mắt nhìn hắn, trong lòng có chút dậy sóng, luôn cảm thấy trong ánh mắt hoàng đế có hàm nghĩa đặc biệt gì đó.
Điều nàng muốn ư? Đương nhiên là tin tức của Hoàng Phủ Cẩn.
Tuy rằng đã nói trước rồi, nhưng vẫn chịu không được, nàng biết hoàng đế nơi đó khẳng định là có thư tín.
Xem ra hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấu nàng.