Nàng cắn môi, bản thân mình ở trong cung trước mặt người nhiều như vậy mặt nói thích Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Cẩn cũng thích nàng, nay chỉ sợ toàn kinh thành đều biết chuyện này rồi.
Tuy rằng tình thế bức bách, hơn nữa cũng là kế
hoạch nàng thiết kế từ trước, cố ý để người khác không được nhòm ngó đến hắn nữa, cũng làm cho người ta đừng có ý định gì tới hôn sự của nàng.
Đám đông đình đám như thế, tóm lại vẫn có điểm thẹn thùng.
Nay ý tứ của hoàng đế đây là......
Tô Mạt phúc phúc,“Bệ hạ, nhị ca của thần nữ muốn tham gia cuộc thi chọn lựa Thị Mậu Tư, thần nữ muốn đi cỗ vũ cho hắn.”
Hoàng đế ngẩn ra, không nghĩ tới nàng lại nói vậy.
Xem ra nha đầu kia, thật đúng là không đơn giản.
Nhịn được, không phải đám nữ nhi của hắn có thể so sánh được.
Hắn cười, từ trong tay áo lấy ra một phong mật tín, đặt ở trên bàn,
nói:“Hôm nay trẫm thực vui vẻ, chuẩn ngươi năm ngày nghỉ. Ở trong cung
làm quen một chút, năm ngày sau hãy đến ngự thư phòng nghe lệnh.”
Nói xong khoanh tay rời đi, Tô Mạt vội dẫn mọi người cung đưa.
Hoàng đế đi đến trong viện, tầm mắt đặt trên bàn cờ bạch ngọc dừng một chút,
trong mắt một tia ánh sáng chợt lóe lên rồi tắt ngay.
Nha đầu này......
Hoàng đế vừa đi, Tô Mạt khẩn cấp đem mật tín mở ra, dĩ nhiên là Hoàng Phủ Cẩn tự tay viết mật tín, nhìn đến vài chữ thỉnh thánh an, trái tim của nàng đập liên hồi như muốn thaots khỏi lồng ngực.
Hoàng Phủ Cẩn viết
thư cho hoàng đế, hoàn toàn là vì giải quyết việc chung, tựa hồ so với
hai tham tướng kia viết càng thêm cứng rắn lạnh lùng.
Đơn giản chính là trần thuật tình hình thực tế, nhưng nàng cơ hồ vẫn là có thể ngửi ra được một chút ôn nhu của tình phụ tử.
Không khỏi thở dài. Từ những hàng chữ đó, tưởng tượng ra hắn ngồi thẳng tắp ở trước đèn đuốc, bên cạnh bếp lò đồng với ấm nước sôi sùng sục tỏa đầy
nhiệt khí.
Hắn mím môi, ngưng mắt nhìn bút mực trên thư án, một bộ dáng không cam tâm tình nguyện viết bức thư này.
Chỉ là ít ỏi vài câu chữ, Tô Mạt lại nhìn rất nhiều lần.
Điều khiến cho nàng mừng rỡ như điên là, mặt sau hắn còn cố ý viết thêm một
câu,“Nếu tiện, thỉnh bệ hạ thay nhi tử chuyển cáo tới Mạt nhi, hết thảy
đều mạnh khỏe, đừng mong nhớ.”
Chỉ có vài chữ, nàng lại như cảm thấy xuân về hoa nở, cả người trào ra một loại vui sướng không thể diễn tả bằng lời.
Nói như vậy, phong thư này, là cố ý viết gửi cho nàng.
Không hoàn toàn vì chính sự.
Nàng khẽ cười đứng lên.